“Thằng bé Vực cũng dẫn ông cụ nhà mình tới, con bé Tô Âm ấy à, biết nó tới là vui như trẩy hội, học xong lập tức chạy tới nhà người ta”.
Dụ Phượng Kiều không nhịn được cười cười: “Nhưng mà bác sĩ Tô thì không thích, vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, cả ông Phó cũng lạnh mặt theo, cuối cùng trút hết tức giận lên đầu thằng bé Vực”.
Bà ấy như người đứng hóng hớt không chê chuyện lớn, vui sướng khi người gặp họa cười vui vẻ.
Dụ Lâm Hải nghe mẹ mình kể chuyện nhà, có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhăn nhó của Phó Vực, bất giác cười theo.
Cuộc điện thoại kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, lúc cúp máy điện thoại còn hơi nóng.
Dụ Lâm Hải cầm điện thoại, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Từ nhỏ đến lớn, đây là cuộc điện thoại dài nhất của anh với mẹ mình, cũng là lần mà bà ấy nói chuyện với anh nhiều nhất.
Cách chiếc điện thoại, anh vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt và sức sống dồi dào của mẹ, như thể bà đang được sống lại một lần nữa vậy.
Xem ra Messuri đúng là một nơi rất tuyệt vời để nghỉ dưỡng.
Cũng là một nơi đầy rẫy “hoa đào”.
Dụ Lâm Hải mở lại khung chat của anh và Nam Mẫn, gắn tai nghe vào tiếp tục nghe giọng nói của Nam Mẫn, nghe đi nghe lại hết lần này đến lần khác.
Anh nghĩ, khi Nam Mẫn trở về, anh nhất định phải dẫn cô đến Messuri.
Có lẽ, giữa bọn họ sẽ có chút cơ hội bất ngờ nào đó.
Nam Mẫn quyết tâm muốn hỏi rõ ràng về chuyện của phu nhân Mey kia.
Cô không phải là người thích hóng hớt, nếu là chuyện của người ngoài, có rót vào tai cô cũng chẳng thèm nghe, nhưng chuyện này lại liên quan đến anh cả nên cô nhất quyết phải hỏi đến cùng.
Ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ rất khác với ánh mắt của phụ nữ nhìn phụ nữ.
Đàn ông đều là động vật sống bằng mắt, chỉ cần cô gái đó xinh đẹp thì chắc chắn là một người tốt.
Nhưng phụ nữ thì khác, rốt cuộc ai là người hai là yêu, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn rõ.
Cô cũng không thể để anh cả bị yêu quái bắt mất.
Với hành động đòi “trao đổi thông tin” của Nam Mẫn, Lạc Quân Hành vô cùng hờ hững, thản nhiên nói: “Anh không có hứng thú với quà của em”.
Sau đó xoay người định đi.
Trao đổi thất bại?
“Anh cả!”
Nam Mẫn chạy tới, ngăn cản anh ta, chủ động giơ máy bay mô hình lên cho anh ta xem: “Em khắc máy bay mô hình, ghê không? Sinh động như thật luôn đúng không?”
“Như thật?”
Lạc Quân Hành cụp mắt, cười nhạo khả năng dùng ngôn ngữ của cô: “Máy bay của em biết sống hả?”
“…”
Nam Mẫn nghẹn họng, vội vàng nói thêm: “Em còn khắc thêm hai cái đầu người trên máy bay đấy, anh nhìn thử xem, giống ai nào?”