Nam Mẫn làm việc xong quay lại, thấy Lạc Ưu cười ngốc nghếch trước màn hình máy tính.
Cô gái trước đây luôn đao to búa lớn, vô cùng bá đạo, lúc này lại ngồi vắt chéo hai chân trên chiếc ghế giám đốc, tư thế ngồi vô cùng thiếu nữ.
Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu?
Cô dựa trên khung cửa, tự thưởng thức một lúc, mới giơ tay gõ cửa: “Cô Lạc, đi được chưa?”
Lạc Ưu di chuyển chuột, cũng không ngẩng đầu: “Còn mấy bức nữa, đợi tôi xem xong đã”.
Quả nhiên phụ nữ đều thích trai đẹp.
Nam Mẫn cười đi đến: “Không vội, cô cứ xem từ từ”.
Lạc Ưu không nỡ rời mắt khỏi màn hình, cảm khái liên hồi: “Không thể không nói, khuôn mặt anh hai cô đúng là càng già càng đẹp trai”.
“Người ta đều nói thiếu nữ mười tám tuổi thì thay đổi, thì ra anh chàng mười tám tuổi cũng thay đổi, không đúng, phải là ba mươi sáu tuổi cũng thay đổi”.
“Mấy bức buộc tóc bím này quá giống Tạ Đình Phong, có thể gửi cho tôi không, tôi muốn làm ảnh nền màn hình!”
Nam Mẫn nói: “Không vấn đề, tôi gửi hết cho cô, cô lấy về từ từ thưởng thức”.
“Tốt quá rồi!”
Lạc Ưu cười vui thích, chống cằm mơ ước nói: “Sau này con trai của tôi cũng có thể đẹp trai như vậy thì tốt”.
Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Vậy trước tiên cô phải tìm một ông bố đẹp trai cho nó, ví dụ như anh hai của tôi”.
Lạc Ưu suy nghĩ: “Tôi cảm thấy, cô nói rất đúng”.
Cô ấy còn nghiêm túc hơn Nam Mẫn: “Chủ yếu là gen của nhà các cô thực sự quá xuất sắc, bỏ lỡ thì thật tiếc. Vậy bây giờ tôi gọi điện cho anh hai Quyền, nói với anh ấy, tôi đồng ý”.
Nam Mẫn ngẩn người: “… Đồng ý, cái gì?”
“Cầu hôn”.
Lạc Ưu chớp đôi mắt xinh đẹp: “Chẳng phải anh ấy nói muốn lấy tôi làm vợ mà”.
Nói xong định lấy điện thoại ra.
“Ấy, đợi đã!”
Nam Mẫn nắm tay của cô ấy, nở nụ cười mỉm gượng gạo, điên cuồng ngầm ra ý: “Có phải chúng ta quá kích động rồi không?”
“Quá qua loa phải không?”
Lạc Ưu rất nghiêm túc nhìn Nam Mẫn: “Hình như hơi nhanh”.
Nam Mẫn gật đầu: “Đúng”.
Cũng may cô ấy còn có chút lý trí.
“Vậy hay là, ngày mai?”
“Ngày mai?”
“Đúng, ngày mai tôi trả lời anh ấy sau”.
Lạc Ưu tỏ vẻ mặt nghiêm túc cất điện thoại đi, ngồi khoanh chân trên ghế giám đốc, tiện tay nhét điện thoại xuống mông: “Tôi là con gái, không thể không từ tốn, ngày mai đồng ý anh ấy sau”.
Nam Mẫn cảm thấy đầu ‘choang’ một tiếng.