Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đã từng có một tình cảm chân thành bày trước mặt anh, nhưng anh đã bỏ lỡ, hiện tại đang liều mạng muốn tìm lại, không biết ông trời có chịu cho anh thêm cơ hội không.  

 

…  

 

Một bữa tiệc sinh nhật, có thể tập trung các anh em trời nam biển bắc quả thật không dễ.  

 

Chúc mừng sinh nhật Nam Mẫn xong, các anh em bận rộn đi làm việc riêng của mình, Lý Vân quay về thành phố Bạch trước, vậy nên đã cố ý đến khu vườn Hoa Hồng thắp hương cho mẹ.  

 

Vừa thấy Lý Vân, Nam Mẫn liền nhíu mày: “Người toàn mùi rượu, tối qua các anh uống bao nhiêu thế?”  

 

“Vậy sao? Trước khi đến anh còn tắm qua rồi đấy".  

 

Lý Vân cúi đầu ngửi, quả thật mùi rượu dường như vẫn chưa bay hết, nhìn về phía gương, vành mắt đen như gấu trúc, anh ta cau mũi đầy ghét bỏ: “Đều tại Tiểu Ngũ, tối qua liều mạng rót cho anh”.  

 

Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, nói với quản gia Triệu: “Mẹ Triệu, phiền mẹ bảo nhà bếp nấu chút canh giải rượu, nếu không anh tư con quay về thành Bạch rồi sẽ không chịu nổi mất”.  

 

Lý Vân vừa nghĩ đến cái tên mặt đen sì nhà mình, cũng có chút lo lắng, anh ta nở nụ cười trong trẻo với quản gia Triệu.  

 

“Mẹ Triệu, nhờ mẹ nấu nhiều một chút”.  

 

 

 

Nam Mẫn cười mắng: “Xem chút bản lĩnh kìa, xem ra bị anh Trình xử lý đến mức phục sát đất rồi”.                                                                        

 

Lý Vân cứng miệng nói: “Rõ ràng là anh ta bị anh xử lý đến mức phục sát đất đấy, được không?”  

 

“Đúng đúng đúng, dù sao sợ vợ cũng là một mỹ đức của đàn ông, cho dù là luật sư lạnh lùng như anh Trình cũng không ngoại lệ”.  

 

Lý Vân không khỏi hẹn quá hóa giận, tiến lên định tóm Nam Mẫn qua dạy bảo, Nam Mẫn nhanh nhẹn chạy lên tầng, lẽ lưỡi với anh ta: “Lêu lêu!”  

 

“Lêu cái gì mà lêu, em đứng lại cho anh! Anh bảo đảm đánh chết em…”  

 

Đương nhiên Lý Vân không nỡ đánh Nam Mẫn, trên thực tế cho dù có ra tay thì anh ta cũng không đánh lại được cô.  

 

Hai anh em gây lộn mấy hồi rồi lặng lẽ dừng gây chiến.  

 

Nam Mẫn cùng Lý Vân đến phòng bái tế bố mẹ, Lý Vân thắp hương xong, từ bồ đoàn đứng lên, đôi mắt thanh tú nhìn em gái, xoa đầu cô.  

 

“Sống một mình ở khu vườn hoa hồng, có sợ không?”  

 

Nam Mẫn khẽ lắc đầu: “Em không nhát gan như vậy, trong nhà có rất nhiều người làm, hơn nữa em cũng đón Nam Lâm về rồi”.  

 

“Em họ nhà chú ba em à?”, Lý Vân vẫn có chút ấn tượng với Nam Lâm.  

 

Nam Mẫn gật đầu: “Ừm”.  

 

“Thế còn người vừa ngu ngốc vừa xấu xa kia là?”  

 

Nam Mẫn nói: “Em họ nhà chú hai em, Nam Nhã”.  



“Ồ, là cái tên này”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK