Điều vui mừng là anh cả vẫn kéo dài truyền thống này, Thất Tịch hàng năm đều sẽ gửi một bó hoa hồng vàng qua, mượn cớ tưởng nhớ mẹ để trò chuyện nhận lấy an ủi.
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng: “Không có ý định gì”.
Dụ Lâm Hải nhìn cô thật sâu, cổ họng hơi nghẹn, giống như lấy hết can đảm, anh chậm rãi nói.
“Mẫn, chúng ta cùng nhau trải qua Thất Tịch năm nay nhé”.
Một người tại sao phải yêu một người khác?
Là bởi vì anh ta đối xử tốt với bạn, dùng mọi cách quan tâm, hay là bởi vì trên người anh ta có nhiều điểm sáng hấp dẫn bạn lại gần từng chút từng chút?
Nam Mẫn cũng không biết, cô chỉ biết Nam Mẫn ngày xưa giống như Tô Âm bây giờ, không hiểu sao lại yêu một người đàn ông, sau đó trở nên không thể nào thoát khỏi, không có anh không được.
Nhưng tình yêu này có thể duy trì bao lâu đây?
Ban đầu rất yêu là thật, bây giờ không yêu nữa cũng là thật.
“Tổng giám đốc Dụ”, Nam Mẫn chậm rãi mở miệng, nhưng lại nhếch môi lạnh lùng: “Anh đang đùa giỡn với tôi hả?”
Nhịp tim của Dụ Lâm Hải không hiểu sao dừng nửa nhịp.
Anh đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối quả quyết rồi, nhưng không ngờ Nam Mẫn lại có cảm xúc như vậy, mang theo vẻ không thể tin nổi, còn có giễu cợt lạnh lùng.
Giống như đang nói: Còn cùng trải qua Thất Tịch? Anh không có não sao?
Dụ Lâm Hải không phải một kẻ liều lĩnh bất chấp đâm đầu vào thế giới tình cảm, càng không giống Phó Vực mặt dày, nhưng có câu nói Phó Vực nói rất đúng: Theo đuổi phụ nữ, cần gì da mặt?
Đều nói lùi một bước là trời cao biển rộng, nhưng anh tiến một bước quá khó, cũng hoàn toàn không có đường để lui.
Anh nhếch môi, nhưng không cười, mặt rất nghiêm túc: “Mẫn, anh không đùa, anh thật sự muốn mời em cùng trải qua Thất Tịch”.
Nam Mẫn nhìn anh, trong lòng nghĩ: Xem ra người này thật sự không nghe hiểu tiếng người.
Cô chỉ đành nói thẳng thừng.
“Tổng giám đốc Dụ, chúng ta đã ly hôn”.
Giọng Nam Mẫn bình thản, gần như là một chữ một hồi: “Chúng ta bây giờ cũng không phải tình nhân vương vấn không dứt được, chỉ là bạn hợp tác mà thôi. Khai trương trường đua ngựa chọn vào ngày Thất Tịch, chỉ là muốn tìm một điềm lành, không có ý gì khác”.
Cái tên này không phải cho rằng cô chọn ngày Thất Tịch khai trương là đang bắn tín hiệu âm thầm gì cho anh?
“Anh biết”.
Dụ Lâm Hải nhìn anh thật sâu: “Anh không hề hy vọng xa vời em vì chuyện quá khứ mà tha thứ cho anh, cũng không dám vọng tưởng chúng ta có thể quay về quá khứ. Anh chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, để chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu”.
Tâm tình Nam Mẫn không nổi một gợn sóng.
“Tổng giám đốc Dụ, lời này anh nói chưa thấy ngấy à, tôi thì nghe đến chán ngấy rồi. Thật ra thì chúng ta chỉ cần nói chuyện công việc là được, chuyện riêng không cần thiết phải nói thêm gì nhiều”.
Cô mất kiên nhẫn, cũng không muốn nói thêm gì, cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.