Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Văn Quân tức giận đến mức tim đập nhanh, suýt chút nữa tắt thở nằm luôn ở đó.  

 

Con nha đầu chết tiệt này, sao lại kiêu ngạo như thế chứ!  

 

Ông ta còn định nói gì đó, nhưng y tá đã đẩy Nam Nhã từ trong phòng lưu sản ra, gương mặt trắng bệch như sáp đã cho thấy người con gái đó vừa phải chịu rất nhiều tra tấn và phá hoại.  

 

“Chị hai....”, Nam Lâm chạy tới đón, cùng y tá đẩy Nam Nhã vào phòng bệnh.  

 

Khóe mắt cô ấy rưng rưng, nhìn khiến lòng người thương xót.  

 

Nhìn thấy gương mặt chẳng khác gì xác chết của Nam Nhã, bà Tần bỗng có dự cảm chẳng lành: “Nam Nhã bị làm sao vậy?”  

 

“Xem ra các người vẫn chưa biết con trai nhà mình đã tạo nghiệt gì”.  

 

Vẻ mặt Nam Mẫn vẫn lạnh lẽo như thế, thậm chí còn lộ ra vẻ thê lương tiêu điều, cô nhếch môi: “Chúc mừng ông bà, hai ông bà vừa mới mất đi đứa cháu ruột rồi đấy”.  

 

Mặt Tần Vân Quân và bà Tần cùng biến sắc.  

 

“Bị con trai bảo bối của ông bà đá một cái tiễn đi”.  

 

Nam Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Đúng là khôn không ai bằng”.  

 

Sắc mặt Tần Văn Quân và bà Tần lại tái đi một chút, bỗng nhiên không thể nói được dù chỉ một câu.  

 

Nam Mẫn cũng lười nói nhảm với bọn họ, cô đứng dậy đi về phía phòng bệnh, để lại một câu đầy yếu ớt: “Thật đáng tiếc, cứ tưởng có thể giữ lại được người nối dõi cho nhà họ Tần”.  

 

“…”  

 

Trong nháy mắt, lưng Tần Văn Quân và bà Tần vã mồ hôi lạnh.  

 

*  

 

Khi Nam Mẫn bước vào phòng bệnh, Nam Nhã đã tỉnh rồi.  

 

Hay có thể nói, từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn tỉnh.  

 

Khi nằm trên bàn phẫu thuật lạnh như băng đó, tiến hành rửa sạch tử cung, cô ta có thể cảm nhận rất rõ sinh mệnh trong bụng đang dần rời khỏi mình từng chút một.  

 

Đứa bé tám tuần, vừa tròn hai tháng đã mất đi như thế.  

 

Mất rồi.  

 

Bị bố ruột của nó tự tay giết chết.  

 

Một thứ khác cũng chết đi, đó là trái tim của người làm mẹ.  

 

 

 

Nằm trong phòng phẫu thuật, cô ta ngửa đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết, trước mắt lại xuất hiện những hình ảnh quá khứ của cô ta và Tần Giang Nguyên lướt qua như đèn kéo quân.  

 

Cô ta nhớ ngày xưa Tần Giang Quân chẳng khác gì một hoàng tử rực rỡ chói mắt, từ trước đến nay vẫn luôn ngẩng cao đầu, ngước cằm nhìn cô ta.  

 

Khi đó, anh ta là một đóa hoa ở tít trên cao, mà cô ta chỉ là đóa hoa dại bên đường.  

 

Sau đó, cuối cùng cô ta cũng có được Tần Giang Nguyên.  

 

Cô ta trao thứ quý giá nhất của người con gái cho anh ta, cũng dâng bản thân mình lên cho anh ta như vật hiến tế.  

 

Khi anh ta đâm thủng vách ngăn đó, cô ta đau đến mức phải siết mạnh đệm giường, lại không nỡ bảo anh ta dừng lại, như thể biết đó là chén rượu độc nhưng vẫn cam tâm tình nguyện uống vào.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK