Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chắc là về rồi, để tôi ra ngoài xem thử”.  

 

Cố Hoành ra ngoài được một lát thì dẫn theo trợ lý sinh hoạt Salsa vào: “Tổng giám đốc Nam”.  

 

“Ừm”, Nam Mẫn lên tiếng: “Đưa canh cá tới cho anh ấy rồi hả?”  

 

“Đã đưa tới rồi”.  

 

Salsa thong thả kể hết lại một lượt, bổ sung thêm: “Giám đốc Dụ biết chị vẫn chưa ăn cơm nên bây giờ đang chờ chị ở ngoài, nói là dẫn chị đi ăn”.  

 

“…”  

 

Nam Mẫn nghe như sét đánh ngang tai.  

 

Tình huống này gọi là gì?  

 

Là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.  

 

…  

 

Dụ Lâm Hải tùy tiện tìm một chỗ trong phòng tổng giám đốc ngồi chờ Nam Mẫn.  

 

Anh cũng không nhàn rỗi tí nào, tranh thủ thời gian chờ đợi để trả lời vài email. Hết sức kiên nhẫn chờ Nam Mẫn, chậm rãi uống cà phê, không hề vội vàng tí nào.  

 

Nam Mẫn ra khỏi phòng làm việc, trông thấy Dụ Lâm Hải mặc bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt, mang giày thể thao, trên trán còn quấn băng vải. Lớp băng vải màu trắng trông hết sức bình thường đó được quấn lên đầu anh, trông như dây cố định tóc màu trắng, điển trai không nói thành lời.  

 

Bên má anh vẫn còn máu bầm chưa tan, được dán băng vào, khẩu trang màu đen được kéo xuống cằm, nhưng tất cả đều không thể hạ thấp giá trị nhan sắc đó.  

 

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nam Mẫn, nhếch môi: “Họp xong rồi hả?”  

 

Nhóm trợ lý tổng giám đốc vẫn chưa tan làm, thấy vậy thì thầm nói trong lòng: Sao giống cảnh chồng chờ vợ tan làm trong phim vậy?  

 

Nam Mẫn thong thả đi từng bước tới chỗ anh, đứng cách anh vài bước, vẻ mặt không rõ cảm xúc, thoáng lạnh lùng hỏi: “Anh xuất viện rồi hả?”  

 

Rõ ràng sáng nay bệnh viện vẫn còn báo là cần quan sát thêm, muốn anh ở lại đó vài ngày nữa cơ mà.  

 

“Chưa”, Dụ Lâm Hải tắt điện thoại đi, cong môi: “Tôi trốn ra đấy”.  

 

Nghe cái giọng đó kìa, kiêu ngạo quá nhỉ?  

 

Nam Mẫn chẳng biết phải nói gì, liếc sang Hà Chiếu bên cạnh anh: “Anh để mặc cho sếp mình làm bậy như thế hả?”  

 

Hà Chiếu cười khan: “Làm sao tôi giữ được”.  

 

Cũng đúng thôi, một người làm công ăn lương như anh ra thì làm sao quản lý được một tổng giám đốc tùy hứng lại thích làm liều như Dụ Lâm Hải?  

 

Nam Mẫn vẫy tay cho mọi người tan làm, lại liếc nhìn Dụ Lâm Hải một cái: “Đi thôi”.  

 

“Đi đâu?”  

 

Dụ Lâm Hải đứng dậy đi theo cô.  



Nam Mẫn nói: “Anh đòi uống canh đầu cá cơ mà?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK