Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Biểu hiện điển hình của kiếm chuyện để nói.  

 

Nam Mẫn cong ngón tay gõ lạch cạch lên bàn phím để trả lời tin nhắn của Cố Hoành, sau đó lại dùng giọng đều đều nói: “Rất tốt. Có thể kiếm ra tiền, cũng có được danh tiếng, gặt hái được cả đôi. Tổng giám đốc Dụ đi nước cờ này là rất tốt”.  

 

Đánh giá rất đúng trọng tâm, nhưng sao nghe vào cứ có cảm giác khách sáo qua loa thế nhỉ.  

 

Dụ Lâm Hải lại hỏi: “Em… Sao em lại biết Nam Ông ký hợp đồng vì mình?”  

 

Nhìn tin nhắn Cố Hoành gửi đến, Nam Mẫn nhíu mày, thoáng nghe thấy câu hỏi của Dụ Lâm Hải, mặt lập tức xuất hiện vẻ nhăn nhó, lạnh lùng nói: “Cái đó có gì phải hỏi, dùng lỗ mũi nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, không vì tôi thì vì anh chắc?”  

 

Lúc nãy vẫn còn khách sáo này kia, nhưng đến câu này thì chẳng còn tí khách sáo nào nữa rồi.  

 

Thế nhưng Nam Mẫn không có ý định tiếp chuyện Dụ Lâm Hải nữa, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Hoành, vừa mới kết nối đã chửi ầm lên: “Chọc cho Lâm Lâm nổi giận rồi anh còn không chịu đi dỗ con bé, lại còn mặt dày tìm tôi hả? Anh không biết tại sao con bé tức giận ư? Anh là heo hả? Cái não bỏ đó không biết dùng à? Cái miệng mọc ra đó không biết hỏi hả? Anh đi mà hỏi đi!”  

 

Tay Dụ Lâm Hải cầm bánh lái bỗng run lên một chút.  

 

Nam Mẫn vẫn chưa mắng xong, gương mặt xinh đẹp lúc này đầy mây đen, cảm thấy trong xe không bật điều hòa cũng chìm trong giá rét.  

 

Bỗng nhiên, Nam Mẫn cười lạnh: “Anh biết rõ rồi đấy thôi, còn làm bộ làm tịch trước mặt tôi? Đàn ông các người đúng là giống nhau, tình cảm xảy ra chuyện gì cũng giả ngu giả điên, anh còn chưa kiếm đủ tiền cưới vợ mà đã đánh mất vợ rồi, hay ho lắm đấy”.  

 

Dụ Lâm Hải: “…”  

 

Sao lại có cảm giác nằm không cũng trúng đạn thế nhỉ.  

 

Nam Mẫn mắng một tràng đầy ẩn ý, sau đó lại giận tái mặt, lạnh giọng nói: “Chuyện tập đoàn Tần Thị anh làm được thì làm, không làm được thì đổi người khác! Đừng có lôi chuyện công việc vào để kiếm cớ không có thời gian dỗ bạn gái, lúc trước anh theo đuổi người ta đã tranh thủ từng giây từng phút, ân cần không khác gì con chó teddy, bây giờ lại nói mình không có thời gian hả? Điều đó chứng tỏ anh không đủ bản lãnh!”  

 

Cuối cùng, cô chỉ để lại đúng một câu: “Cố Hoành, anh nghe kỹ cho tôi. Lâm Lâm không thiếu một người bạn trai như anh, nếu anh không thể dỗ được thì mau chóng cuốn gói cút đi để tôi tìm cho Lâm Lâm một người khác còn ngoan ngoãn và nghe lời hơn!”  

 

Nói xong lập tức cúp điện thoại.  

 

Cơn tức vẫn chưa tan.  

 

Dụ Lâm Hải vẫn giữ chắc tay lái, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cố Hoành đang theo đuổi em gái nhà em hả?”  

 

“Anh ta sắp bị hạ đo ván phải rời sân rồi”.  

 

Nam Mẫn lạnh mặt nói: “Đàn ông chọc người con gái của mình tức giận để làm gì? Rửa chén cũng ngại đau tay thì ném đi cho rồi”.  

 

Dụ Lâm Hải gật đầu: “Nói rất đúng. Hay là tôi giới thiệu Hà Chiếu cho em gái em nhé?”  

 

Một câu bất thình lình khiến Nam Mẫn ngẩn người, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn sang Dụ Lâm Hải.  

 

Nhớ tới gương mặt của Hà Chiếu, Nam Mẫn nhíu mày, trực tiếp nói: “Anh bị điên hả?”  

 

Dụ Lâm Hải: “?”  



“Cố Hoành nhà tôi có kém cỏi đến mức nào, có ngu ngốc đến mức nào cũng đẹp trai hơn gương mặt như quả hồng khô của Hà Chiếu đấy? Anh nghĩ cái gì thế?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK