Cô ta trợn tròn mắt nhìn Dụ Lâm Hải, cảm nhận lửa giận ngút trời của anh, cô ta chỉ thấy kinh hồn bạt vía, cho dù trong hôn lễ ngày hôm đó những bức ảnh kia của cô ta bị anh tận mắt nhìn thấy, lúc anh đề nghị chia tay với cô ta cũng không tức giận như vậy.
Dụ Lâm Hải quả thật không nén được giận.
Đến bây giờ trong đầu anh vẫn còn lóe lên cảnh tượng chiếc xe BMW lái về phía Nam Mẫn, trong trí nhớ chiếc xe đó lái ngày càng nhanh, giống như gắn thêm động cơ, lại giống như cắm hỏa tiễn, ‘vèo’ một tiếng.
Giống như năm đó, anh tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhảy từ trên ban công xuống, tốc độ nhanh đến mức khiến anh không kịp chớp mắt.
Anh không dám tưởng tượng, nếu như Nam Mẫn thật sự xảy chuyện ra trước mặt anh thì phải làm thế nào?
Bầu khí đột nhiên ngưng đọng lại, hai bên trở nên giằng co nhau.
Lúc này, một âm thanh không thể ép xuống, ngược lại hít một hơi lạnh, Nam Mẫn nhạy bén nhìn về phía sau thì thấy Dụ Phượng Kiều sắc mặt trắng bệch, cắn môi dưới, tay nắm chăn mỏng đắp trên chân, mu bàn tay cũng nổi lên gân xanh.
“Dì, dì đau chân sao?”, Nam Mẫn ngồi xuống trước mặt Dụ Phượng Kiều,
Dụ Lâm Hải cũng đầy lo lắng.
Mọi người vội vàng vây quanh, mặt lộ vẻ ân cần.
Ngay cả đôi mắt nặng nề của Thẩm Lưu Thư cũng nhìn chằm chằm vào đôi chân tàn tật của Dụ Phượng Kiều, trong lòng không hiểu sao có chút lo lắng, tim đập thấp thỏm không yên.
Nam Mẫn nắn bóp chân cho Dụ Phượng Kiều, hỏi bà chỗ nào không thoải mái, còn Tô Duệ nắm cổ tay của Dụ Phượng Kiều, chẩn đoán mạch đập cho bà.
Dì Vệ vẫn luôn đứng trong một góc lúc này đi đến gần: “Gần đây tình trạng chân của cô cả không tốt, cứ đau kéo dài, có khi tối đau đến mức ngủ cũng không yên giấc…”
Dụ Lâm Hải giống như bị đâm một cây kim vào ngực, mắt đen đè nén: “Sao không nói cho tôi biết?”
Dì Vệ nói: “Cô cả sợ cậu lo lắng, không cho tôi nói”.
Lúc nói chuyện, Tô Duệ đã quỳ xuống bên cạnh Nam Mẫn, cũng bóp chân cho bà, chậm rãi nói: “Chân dì Dụ bị thương từ rất nhiều năm rồi sao?”
“Ừm”, Nam Mẫn nhìn về phía Tô Duệ, kể lại đơn giản một chút tình hình theo như cô biết.
Tô Duệ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng: “Là chữa chưa tốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể”.
Một câu nói giống như kinh động lòng người, khiến trái tim tất cả mọi người đều nhảy lên.
Thẩm Lưu Thư vội vàng tiến lên trước một bước, mặt lộ vẻ ân cần, giọng nói hơi run: “Là sao? Chân của Kiều còn có thể chữa khỏi?”
Trác Nguyệt nhìn tay mình trống không, nhìn người đàn ông vứt bỏ mình, biểu cảm trên mặt lập tức không nén được giận, mắt thoáng qua vẻ hung ác, nắm chặt hai tay, cắn chặt môi dưới.
Không còn ai đi quan tâm chuyện xấu chỗ bà ta nữa, tất cả mọi người đều vây quanh Dụ Phượng Kiều.
Dụ Phượng Kiều nghe thấy Tô Duệ nói vậy, trái tim đã hết hy vọng từ lâu lại nảy sinh vài phần khao khát, bà đã nghe qua đại danh của ‘Messuri Tô Duệ”, biết anh ta là kỳ tài trăm năm hiếm gặp, cũng là thần y đương thời.
“Bác sĩ Tô, chân của tôi còn khả năng đứng lên sao?”
Trên mặt Tô Duệ không có chút biểu cảm thừa thãi, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ không có, nhưng có tôi ở đây, không gì là không thể”.
“...”