Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Môi Thẩm Lưu Thư sắp mím đến mức bật ra máu đến nơi rồi, ông ta biết Nam Mẫn không còn là cô vợ nhỏ trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, lại tốt tính đã gả cho Dụ Lâm Hải năm đó nữa, mà chính là một kẻ không dễ chọc.  

 

Nhưng ông ta vẫn muốn thử một lần: “Chỉ cần cháu giơ cao đánh khẽ, tha cho bà ấy một lần thì dù cháu muốn cái gì, chú mà làm được đều sẽ làm cho cháu”.  

 

Nam Mẫn cười nhạo một tiếng: “Lời này của ông Thẩm lầm to rồi, thứ nhất tôi chẳng thiếu cái gì cả, thứ hai, nếu tôi thật sự cần gì đó thì ông cũng chẳng cho nổi”.  

 

Bỗng nhiên, vẻ mặt của cô trở nên lạnh lùng, biến thành vẻ rét buốt tàn nhẫn: “Không thể đâm tôi chết xem như Trác Nguyệt xui xẻo, tôi sẽ không bỏ qua cho bà ta, thù mới hận cũ chúng ta sẽ tính chung một lượt!”  

 

—  

 

Thẩm Lưu Thư còn muốn gặp Dụ Phương Kiều một lần, nhưng đã bị Dụ Lâm Hải đuổi đi.  

 

“Ông đi đi. Ông ở lại đây cũng chỉ khiến mẹ tôi thêm khó chịu mà thôi, tôi không muốn cảm xúc của mẹ bị ông ảnh hưởng thêm nữa. Sau này, mong là ông đừng xuất hiện trước mặt mẹ tôi một lần nào nữa”.  

 

Thẩm Lưu Thư đi một chuyến chẳng được việc gì, mặt mày xám ngoét bỏ về.  

 

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn, đang định nói gì thì Nam Mẫn đã trực tiếp há miệng chặn ngang.  

 

 

 

“Dụ Lâm Hải, những lời anh vừa mới nói với người cha tệ bạc kia cũng áp dụng cho quan hệ của tôi với anh. Tôi chữa trị chân cho dì Kiều là để báo đáp ân tình của dì, vì dì đã đối xử với tôi rất tốt. Đó là tình cảm của tôi với dì, chẳng hề liên quan gì tới anh cả, anh cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, và tốt nhất là đừng ảo tưởng linh tinh”.  

 

Dụ Lâm Hải chẳng thể nói nổi một lời nào, anh cảm thấy trong cổ họng mình có một đống hồ dính thật dày.  

 

Thẩm Lưu Thư đáng đời, thì anh cũng có khác gì tự mua dây buộc mình đâu?  

 

—  

 

Nam Mẫn và Tô Duệ hội chẩn về tình trạng hai chân của Dụ Phượng Kiều, cũng bàn bạc xong phương án trị liệu.  

 

Tuy rằng Dụ Phượng Kiều thường xuyên ngồi xe lăn, nhưng hai chân của bà không hẳn là mất hết cảm giác, chỉ cần nó còn cảm giác, thì ít nhất dây thần kinh cũng không bị hủy hoại hoàn toàn, chỉ do bà cảm thấy cứ đi khập khiễng quá xấu xí nên ra ngoài thường ngồi xe lăn, thật ra tính cách của bà rất mạnh mẽ, thường xuyên luyện tập đi lại.  

 

Đôi khi ý chí của một người là rất quan trọng, vì Dụ Phượng Kiều thường xuyên luyện tập nên đã biến tất cả thành có thể.  

 

Thật ra khi Nam Mẫn ở nhà họ Dụ đã thường xuyên xoa bóp cho Dụ Phượng Kiều, cũng đã am hiểu phần nào về thương tật ở chân bà, chỉ là khi đó cô không thể để lộ thân phận của mình, nên cũng không gióng trống khua chiêng chữa trị cho bà.  

 

Đúng là chân của Dụ Phương Kiều khá là khó chữa, năm đó bà từ trên lầu nhảy xuống, trực tiếp ảnh hưởng đến dây thần kinh tủy sống, từ tổn thương tủy sống ảnh hưởng đến hai chi dưới, nó vốn đã khó chữa rồi, cả khớp hông và khớp gối không phải là thứ có thể phẫu thuật dùng khớp nhân tạo để thay thế, nói tóm lại là rất khó chữa.  

 

Đối chiếu hình chụp chân cùng với hình chụp X quang, Nam Mẫn và Tô Duệ quyết định phương pháp trị liệu kết hợp cả đông và tây y, hoại tử xương cùng với viêm các khớp có thể để Nam Mẫn phẫu thuật giúp và thay các khớp nhân tạo, còn lại phải nhờ vào châm cứu và xoa bóp thường xuyên bà kéo dài để bớt đau, phần này giao cho Tô Duệ.  



Tô Duệ cũng nói trước với Dụ Phượng Kiều và Dụ Lâm Hải: “Điều trị bằng đông y vốn là một quá trình kéo dài, chân đến sự phối hợp của bệnh nhân, cũng cần cả gia đình ủng hộ, hai người hãy chuẩn bị sẵn tâm lý”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK