Lần nào Nam Mẫn cũng trả lời rất ngắn gọn, thường là “ừ”, “ừm”, “được”, dài hơn chút nữa thì là “tôi biết rồi”.
Anh thử tính múi giờ, cố gắng nhắn vào khoảng thời gian ban ngày hay chập tối ở Birmingham, sợ làm ảnh hưởng đến cuộc vui hoặc là thời gian nghỉ ngơi của cô.
Nam Mẫn trả lời tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng đều trả lời rất nhanh, hôm nay anh chờ cả buổi trời vẫn chưa thấy.
Dụ Lâm Hải cầm điện thoại chờ một lát.
Hà Chiếu bước vào báo cáo về tiến độ của dự án tái tạo đồ cổ, mang theo một tập tài liệu để anh ký tên.
Trong khoảng thời gian đó, tần suất Dụ Lâm Hải đến thành phố Nam quá cao nên ban quản lý cũng đã dần quen với việc làm một số công tác chuẩn bị rồi gửi thẳng sang thành phố Nam chờ giải quyết.
Dụ Lâm Hải giải quyết xong hết công việc, nhìn điện thoại thì vẫn chưa có tin nhắn trả lời.
Không biết bây giờ Nam Mẫn đang làm gì nhỉ?
Đang suy nghĩ thì điện thoại lại chợt reo lên, Dụ Lâm Hải nhanh chóng cầm lên, không phải là tin nhắn trả lời của Nam Mẫn, mà là điện thoại của Thẩm Lưu Thư.
Niềm vui sướng nhanh chóng bị hắt một chậu nước lạnh, Dụ Lâm Hải nhíu mày một lát mới nghe máy.
Giọng nói đầy dịu dàng của Thẩm Lưu vang lên: “Lâm Hải à, bố đến thành phố Nam rồi, chúng ta gặp nhau một lát đi”.
…
Điểm hẹn là một quán trà
Đêm đã khuya, cái giờ này rồi quán trà cũng không có mấy khách.
Thẩm Lưu Thư mệt mỏi cả một đường, đêm thành phố Nam hơi lạnh, ông ta xoa tay, gọi một ấm trà Ô Long.
Gương mặt tuấn tú của ông ta nở nụ cười nhạt: “Nếu bố nhớ không lầm, đây là loại trà mà mẹ con thích uống nhất”.
Mặt Dụ Lâm Hải vẫn hờ hững, thản nhiên nói: “Bây giờ mẹ đã không còn uống trà nữa rồi, khẩu vị cũng thay đổi”.
“Thế hả?”
Thẩm Lưu Thư ngước mặt, nụ cười không còn tươi nữa nhưng vẫn chẳng thấy xấu hổ gì: “Dù sao cũng nhiều năm rồi không ở cùng nhau, thay đổi chút đỉnh cũng là chuyện bình thường”.
Trà đã được pha xong và mang lên, hương trà lan ra bốn phía.
Phục vụ đặt ấm trà lên: “Hai vị dùng thong thả”.
Hai bố con im lặng trong chốc lát, Thẩm Lưu Thư chủ động bắt chuyện: “Bố nghe nói Trác Huyên cũng đã tới thành phố Nam, hai đứa bây giờ…”
“Bây giờ chúng tôi đã không còn quan hệ gì nữa. Cô ta không tới thành phố Nam này vì tôi, có lẽ ông là người biết rõ chuyện này hơn tôi đấy nhỉ”.
Trên mặt Dụ Lâm Hải là vẻ sắc bén, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai: “Tôi cũng hoàn toàn không ngờ, ông Thẩm luôn sống quang minh lỗi lạc lại có cái ngày làm những chuyện mờ ám này”.
Một câu nói không hề khách sáo, khiến sắc mặt Thẩm Lưu Thư lập tức suy sụp, tay đã cầm chặt chén trà.
Dừng lại một lát, cuối cùng vẫn không hắt lên người Dụ Lâm Hải.
“Trà có thể uống bậy, nhưng nói thì không được nói linh tinh”.