Cô nghịch ngợm cố tỏ vẻ lém lỉnh, mong có thể phá vỡ tảng băng của anh cả.
Lạc Quân Hành vẫn không thèm để ý liếc một cái, sau đó bình thản nói: “Cái đầu trâu đực với cái đầu trâu cái”.
“…”
Nam Mẫn cảm thấy bản lãnh làm nghẹn họng của anh cả còn ghê gớm hơn cả bánh đậu dính.
Anh mới là trâu đấy!
Cô cũng nổi giận, bắt đầu chơi trò lưu manh: “Em không cần biết, đã nói là có qua có lại rồi, em cho anh xem quà thì anh phải nói cho em biết quan hệ của anh với phu nhân Mey đó”.
Lần này đổi thành Lạc Quân Hành cạn lời, anh ta lại lạnh lùng ngước mắt lên.
“Nếu em muốn ăn đòn thì cứ việc nói thẳng, anh giúp em”.
“…”
Nam Mẫn lại lại về sau theo bản năng, dường như không đạt được mục đích cô sẽ không bỏ qua, cứng đầu cứng cổ nói: “Rốt cuộc là chuyện gì mà anh lại không thể nói được? Anh càng không nói càng chứng tỏ anh đang chột dạ”.
Gương mặt Lạc Quân Hành đã kết thành băng: “Tại sao anh phải chột dạ?”
“Anh cả”, Nam Mẫn quan sát sắc mặt Lạc Quân Hành, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ anh thật sự có gì đó với cái phu nhân Mey kia?”
Lạc Quân Hành không biết “có gì đó” là có cái gì, nhưng nghe giọng cô là biết chẳng phải điều gì hay ho, đôi mắt màu xanh trợn trừng.
“Nói bậy bạ cái gì thế!”
Lạc Quân Hành không phải là người thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng bị Nam Mẫn quấy rối mãi không ngừng, anh ta không muốn nhưng vẫn phải giải thích sơ cho cô nghe về chuyện của Mey.
Nam Mẫn đoán không sai, người phụ nữ đó một lòng một dạ với Lạc Quân Hành, từng điên cuồng theo đuổi anh ta, muốn có được anh ta, trở thành vợ của anh ta.
Cô ta còn vì điều này mà gây ra rất nhiều chuyện, khiến tất cả mọi người trong xã hội thượng lưu biết, khiến danh tiếng của Lạc Quân Hành không được tốt.
Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Tất nhiên Lạc Quân Hành không hề có ý gì với cô ta, từng từ chối cô ta rất rõ ràng, thái độ cũng vô cùng hờ hững, nhưng cô ta vẫn thích làm theo ý mình, không hề nao núng.
Mà tình cảm đơn phương của cô ta không hề giảm đi sau khi Lạc Quân Hành kết hôn với Ngôn Hề, mà còn được đẩy lên trạng thái điên cuồng khác.
Để trả thù Lạc Quân Hành, cô ta đã kết hôn với chủ nhân của sơn trang Họa Mi, cũng trở thành phu nhân của một bá tước.
Sau khi kết hôn, cô ta như biến thành một người khác, bắt đầu thường xuyên tiếp xúc với Ngôn Hề trong các bữa tiệc xã giao, muốn trở thành bạn của vợ anh ta, Ngôn Hề cảm thấy hai người không mấy hợp ý nên vẫn luôn giữ khoảng cách.
Nhưng cô ta lại biết cách để che giấu, sự nhiệt tình và thân mật của cô ta khiến Ngôn Hề dần dà buông lỏng sự đề phòng, cô ta cũng bất đầu thường xuyên xuất hiện ở lâu đài Modu.
Lạc Quân Hành bận rộn công việc, không thể ở nhà mãi được nên đành phải nhắc nhở vợ mình cẩn thận hơn, ai nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng, người anh ta nói chính là phu nhân Mey kia.
“Cô ta từng tặng cho Ngôn Hề một viên ngọc bích, Ngôn Hề thích lắm, sau này mới biết được, viên ngọc đó được lấy ra từ trong miệng người chết”.
“Có một lần Ngôn Hề suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, vó ngựa đã bị kẻ nào đó động tay động chân, mà khi đó người ở bên cạnh cô ấy chính là Catherine Mey Brangues”.