Nhưng Lạc Ưu lại hoàn toàn hiểu lầm ý của anh ta, hết nói nổi: “Tôi nói này, anh hai họ Quyền. Tôi biết anh cuồng em gái, nhưng cũng không đến nỗi khoa trương như vậy chứ, tôi đút cơm cho Mẫn mà anh cũng ghen, vậy tối nay chúng tôi còn muốn ngủ chung cơ, không phải anh lại càng điên hơn đấy chứ?”
Cái gì? Còn muốn ngủ chung?
Hai gương mặt tuấn tú của Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải đồng thời lạnh lẽo, ăn nói mạnh mẽ: “Không được!”
Hai người đàn ông phản ứng kịch liệt, giọng nói lớn đến mức khách mấy bàn bên cạnh lần lượt nhìn qua bên này.
“...”
Nam Mẫn và Lạc Ưu xin lỗi vì hành động thất lễ của bọn họ, sau đó đồng loạt nhìn trừng trừng hai người.
Lạc Ưu trợn mắt cảnh cáo với bọn họ: “Đây là nơi công cộng, chú ý ảnh hưởng, đừng kéo chúng tôi mất mặt theo”.
Nam Mẫn miễn cưỡng giương mắt: “Em muốn ngủ với ai là chuyện của em, liên quan gì đến các anh, kích động cái gì”.
Cuối cùng hai chị em tổng kết với bọn họ: “Rảnh rỗi”.
Lạc Ưu đứng lên đầu tiên: “Mẫn, chúng ta đi tiếp”.
“Ừ”, Nam Mẫn cũng xách túi lên.
Nhìn thấy các cô muốn đi, Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải ngồi thẳng lưng, mạnh mẽ chặn đường.
Bọn họ cho rằng như vậy các cô không ra được sao?
Khóe môi Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng nhếch lên khinh thường.
Không gian bên chỗ Lạc Ưu khá lớn, một tay cô ấy chống lên ghế dựa, người trực tiếp nhảy lên, hiên ngang mạnh mẽ.
Quyền Dạ Khiên: “… Coi chừng lưng!”
Bên kia, Nam Mẫn trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, cô vẫn khách sáo thương lượng với Dụ Lâm Hải: “Làm phiền nhường chỗ, tôi muốn ra ngoài”.
Dụ Lâm Hải bất động, dù sao cô cũng không ôm nổi anh.
Đương nhiên Nam Mẫn sẽ không ôm anh.
Không nhường đúng không?
Được.
Nam Mẫn trực tiếp túm cổ Dụ Lâm Hải, nhảy qua lưng anh, động tác vô cùng lanh lẹ.
Người xung quanh nhìn mà trợn trừng mắt.
Mặt Dụ Lâm Hải lao vào trong đĩa, anh ngẩng lên, mũi miệng đều là nước tương màu đỏ.
“...”
Đáng đời.
Khóe môi Nam Mẫn vui vẻ nhếch lên, lập tức cảm thấy hả giận.
Lạc Ưu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Dụ Lâm Hải, không nhịn được cười, khoác vai Nam Mẫn ra ngoài: “Chúng ta đi thôi!”
Quyền Dạ Khiên nhìn Dụ Lâm Hải miệng đầy nước tương, anh ta cũng hả hê phát ra tiếng cười giễu cợt.
Dụ Lâm Hải thì tỉnh bơ, rút mấy tờ giấy ăn lau sạch mặt, quét mã trả tiền rồi đứng lên.
“Đi!”
Hai người đàn ông lại kiên nhẫn đuổi theo.