Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Anh Duệ, tại sao anh lại làm như vậy, không được ức hiếp Tiểu Lục”.  

 

Bạch Lộc Dư bất bình thay Nam Mẫn.  

 

Phó Vực thì chẹp miệng thở dài, quả nhiên là đắc tội với ai chứ không thể đắc tội với người học y được.  

 

Có khi chết cũng không biết chết thế nào.  

 

…  

 

Nam Mẫn vừa tỉnh, lòng mọi người cũng theo đó nhẹ nhõm.  

 

Vân Khanh thân là quán trưởng cửa hiệu đông y, lấy lý do bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng, anh ta đã mời người nhà họ Dụ ra ngoài.  

 

Đến cũng đã đến rồi, ông bà cụ Dụ nhân tiện tìm Vân Khanh khám bệnh, kê mấy thang thuốc.  

 

Nhìn Vân Khanh mặt mũi tuấn tú lịch sự, bà cụ nhìn không chớp mắt, mặt tươi cười.  

 

“Vân đại phu năm nay bao nhiêu tuổi?”  

 

Vân Khanh mỉm cười đáp lại: “Hai mươi lăm ạ”.  

 

“Trẻ tuổi như vậy đã làm quán trưởng rồi, thật là tuổi còn trẻ có triển vọng. Có người yêu chưa?”  

 

Vân Khanh tiếp tục mỉm cười: “Chưa ạ”.  

 

Bà cụ cười càng cởi mở: “Chưa có thì tốt, chưa có thì tốt. Dụ Phạn Âm nhà tôi cũng chưa có”.  

 

Dụ Phạn Âm đứng phía sau mặt đầy vạch đen: “Bà nội…”  

 

Sao lại lên kế hoạch cho cô ấy chứ?  

 

…  

 

Trong phòng bệnh vẫn rất náo nhiệt.  

 

Người nhà họ Dụ vừa đi, Quyền Dạ Khiên kéo Dụ Lâm Hải, ba ông anh trong chốc lát bao vây lấy Nam Mẫn.  

 

“Tại sao làm vậy? Em bao nhiêu tuổi rồi, ra ngoài mang theo người, mang theo điện thoại, gặp nguy hiểm phải mau chóng gọi người tới, không biết sao?”  

 

Quyền Dạ Khiên cướp lời phê bình Nam Mẫn đầu tiên, nhân tiện liếc qua Lạc Ưu một cái.  

 

Lạc Ưu ngồi trên ghế sofa cắn móng tay, cảm thấy lời người đàn ông này nói đặc biệt giống bố mình.  

 

Bạch Lộc Dư cũng bày ra dáng vẻ của anh nhỏ: “Con gái người ta ra ngoài là phải cẩn thận, đừng tưởng rằng em trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi, bình thường lơ là không coi an toàn của bản thân ra gì. Lần này gặp phải chuyện lớn, sắp dọa chết các anh rồi đấy!”  

 

Nói xong vành mắt đỏ lên.  

 

Trời mới biết lúc bọn họ chạy đến, nhìn chiếc xe nổ tan tác trong biển lửa kia, nội tâm cảm thấy thế nào.  

 

Ngoài sợ ra thì vẫn là sợ.  

 

Đã mất mẹ, bọn họ không thể nào chịu đựng thêm nỗi đau mất đi em gái.  

 

Tô Duệ đã không còn dáng vẻ dửng dưng vốn có, nhìn Nam Mẫn sắc mặt tái nhợt, gò má còn bị thương nhẹ, anh ta trực tiếp tuyên án…  

 

“Ở đây nửa tháng, không được phép đi đâu. Tạm giam!”  

 

“...!”  

 

Nam Mẫn vốn đang ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ, không hề phản bác, vừa nghe thấy cái này, cô liền ngẩng đầu.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK