Với sự hết lòng chăm sóc của cô, sức khỏe của anh có chuyển biến tốt, dần dần hồi phục, bọn họ chuyển vào dinh thự nhà họ Dụ, cô thích hoa hồng, anh trồng cả một vườn lớn, họ sống cuộc sống vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc của đôi vợ chồng bình thường.
Nhìn Dụ Lâm Hải không ngừng cong khóe môi trong hôn mê.
Phó Vực chỉ cảm thấy sởn tóc gáy: “Anh chàng này chắc không phải ngốc rồi chứ?”
Lạc Ưu ở một bên thấy vậy, cau mày: “Có khả năng, dù sao cũng là phẫu thuật mở não, đầu bị mở ra, chẳng khác gì sắt vụn nấu lại, liệu trí lực có trở về năm ba tuổi không?”
Trong tiếng bàn luận, Dụ Lâm Hải chậm rãi mở mắt, tỉnh lại.
“Á, tỉnh rồi!”
Phó Vực vội vàng ấn chuông trên đầu giường: “Cậu tỉnh lại rồi, còn nhớ tôi là ai không?”
Dụ Lâm Hải nhìn anh ta, cau mày.
“Hỏng rồi, không phải mất trí nhớ thật đấy chứ?”
Phó Vực chỉ vào mình: “Tôi, tôi là bố của cậu”.
Dụ Lâm Hải mấp máy môi, bực bội nói một câu: “Tôi là bố của cậu!”
Lạc Ưu tỏ ra vô cùng cạn lời với kiểu cãi đôi co của trẻ con như này.
Nhưng cũng may anh đã tỉnh.
Y tá đến kiểm tra tình hình, nói đã tỉnh thì có lẽ không có vấn đề gì, chú ý nghỉ ngơi, cảm xúc, bổ sung dinh dưỡng, phần đầu nhất định phải giữ vệ sinh sạch sẽ.
Phó Vực và Lạc Ưu đồng loạt nhìn sang đầu của Dụ Lâm Hải.
“Cô y tá, tôi có một câu hỏi”.
Y tá nhìn sang Phó Vực đẹp trai đến bức người, mặt đỏ ửng: “Anh cứ hỏi”.
Phó Vực nghiêm túc hỏi: “Trọc đầu, cũng cần gội đầu à?”
Y tá: Ách.
Lạc Ưu bật cười lớn ha ha, cô ấy cũng muốn hỏi vấn đề này.
…
Người nhà họ Dụ được biết Dụ Lâm Hải tỉnh lại, đều chạy đến thăm, hỏi han ân cần, hỏi đông hỏi tây, khoang mắt Dụ Phượng Kiều lại đỏ bừng: “Con trai, con cảm thấy thế nào rồi? Đầu còn đau không?”
Dụ Lâm Hải nhẹ giọng nói: “Con không sao”.
Anh nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng của Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn đâu?”
Dụ Trạch Vũ nói: “Anh cả, chị Nam bị các viện trưởng của bệnh viện bắt cóc rồi”.
Vừa nghe thấy hai chữ nhạy cảm ‘bắt cóc’, Dụ Lâm Hải liền cau chặt mày.
“Đừng nói bừa”.
Dụ Phạn Âm vỗ em trai một cái, nói với Dụ Lâm Hải: “Anh cả, chị Nam bị các viện trưởng lôi đi diễn thuyết rồi, nhất thời không rút ra được, chốc nữa có thể đến thăm anh”.
Dụ Lâm Hải tỏ vẻ mặt ngạc nhiên: “Diễn thuyết?”
“Đúng vậy, thằng bé này cũng không sớm nói với chúng ta, thì ra Tiểu Mẫn chính là bác sĩ Grace cứu cháu năm đó, đó là ân nhân của nhà chúng ta đấy!”
Bà cụ Dụ tỏ vẻ mặt cảm kích: “Bây giờ người ta lại cứu cháu, lần này cháu bị thương nặng như vậy, nếu không phải Tiểu Mẫn làm phẫu thuật cho cháu, thì chúng ta thực sự không biết phải làm thế nào…”
Dụ Lâm Hải kinh ngạc trong lòng: “Là Tiểu Mẫn làm phẫu thuật cho cháu?”
“Đúng thế”.
Dụ Phượng Kiều đỏ mắt nói: “Con không biết tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào đâu, các chuyên gia khoa não trong bệnh viện, người thì không có mặt, người thì không có thời gian, mẹ lo muốn chết, không biết mời chuyên gia ở đâu cho con mới tốt, chỉ sợ chậm trễ việc cứu con, không ngờ, Tiểu Mẫn chính là Grace!”
Chuyện Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace là chuyện xúc động kinh thiên với người nhà họ Dụ.
Năm đó, Dụ Lâm Hải gặp tai nạn giao thông bị thương nặng, thực sự là bước một chân vào quỷ môn quan, toàn thân đầy máu, xương cốt từ trên xuống dưới đều bị va đập vỡ, ông cụ Dụ ra mặt mời tất cả chuyên gia khoa ngoại của thành phố Bắc đến, họ đều không dám tiếp nhận làm phẫu thuật cho Dụ Lâm Hải.
Bác sĩ Grace, dường như là từ trên trời giáng xuống.
Nhưng cô đến vội vàng, đi cũng vội vàng, không đợi người nhà họ Dụ cảm ơn cô, làm phẫu thuật xong, cô liền rời khỏi thành phố Bắc, đó vẫn luôn là một điều tiếc nuối với người nhà họ Dụ.
Cho nên khi được biết Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace, ông cụ Dụ và bà cụ Dụ nắm tay của Nam Mẫn, thực sự nước mặt đầm đìa: “Cháu à, nhà họ Dụ nợ cháu hai mạng người!”
Lần tai nạn giao thông, thêm lần này, mạng của Dụ Lâm Hải đều được Nam Mẫn cứu về.
“Sau này Tiểu Mẫn chính là đại ân nhân của nhà họ Dụ chúng ta”.
Ông cụ Dụ đứng ở đầu giường, rất uy nghiêm nói với Dụ Lâm Hải: “Ông không cần biết, mạng của cháu là do Tiểu Mẫn nhặt về từ quỷ môn quan, người ta đã cứu cháu hai lần! Hai lần đấy! Lần gặp tai nạn giao thông, xương cốt toàn thân của cháu là do người ta ghép nối lại từng khúc từng khúc. Lần này, còn mở cả đầu! Đổi lại người khác, có bản lĩnh đó không? Có kiên nhẫn thế không?
“Đúng thế!”