Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Nhưng mà em sợ…”, Nam Lâm ngập ngừng nói.  

 

“Sợ cái gì? Sợ ông ta hại tôi, làm gì đó bất lợi cho tôi hả?”, Nam Mẫn thấy em gái nói không được bèn tiếp lời.  

 

Nam Lâm cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì có một người cha như vậy, không thể ngóc đầu lên được trước mặt Nam Mẫn.  

 

Ánh mắt Nam Mẫn vẫn hờ hững không chút gợn sóng, khóe môi lại cong lên: “Yên tâm đi, ông ta không đủ bản lãnh làm những việc đó đâu. Nam Ninh Trúc và Nam Ninh Bách giống mấy con rệp dưới cống vậy, rõ ràng là đống sâu bọ sống trong bóng tối nhưng lại thích bò lên mặt đất khiến con người ta buồn nôn. Tiêu diệt họ là chuyện sớm muộn, bây giờ cứ để bọn họ nhảy nhót vài hôm đi”  

 

 

Với Nam Mẫn mà nói, so với việc đấu tới đấu lui trong bóng tối mờ ám, đề phòng những âm mưu đâm sau lưng của bọn họ, chi bằng cấu xé thẳng mặt nhau càng sớm càng tốt, dùng gươm thật súng thật đánh nhau, có phải thoải mái hơn nhiều không?  

 

“Tôi nói bố em như thế, em có khó chịu không?”, Nam Mẫn hỏi Nam Lâm.  

 

Nam Lâm lắc đầu, nở nụ cười tự giễu: “Lúc nãy ở trong phòng làm việc, chị đã giúp em đòi lại một câu công bằng, nhưng từ đầu đến cuối ông ta chẳng thèm nhìn tới em dù chỉ một lần, càng miễn bàn đến việc ông ta có chút đau lòng hay áy náy. Từ lâu trong lòng ông ta đã không có đứa con gái là em rồi, thế thì tại sao em phải xem ông ta là cha?”  

 

Nam Mẫn đau lòng sờ mặt Nam Lâm, khẽ thở dài.  

 

“Người ta có câu cha từ con hiếu, cũng phải có người cha hiền từ thì con mới hiếu thảo được. Người cha không làm tròn trách nhiệm của mình, thì không thể trách con cái không hiếu thảo. Nhân quả tuần hoàn, là lẽ thường tình thôi. Em không cần phải đau lòng làm gì, cũng không cần phải tự trách”.  

 

Nam Lâm cắn môi, bất giác rơi nước mắt, mấy năm nay cô ấy chịu uất ức trong ngôi nhà đó đã quen rồi, nhưng nghe chị mình nói vậy, cô ấy vẫn cảm thấy uất ức.  

 

“Chị, tại sao trên đời này lại có người làm cha mẹ không thương con của mình vậy? Nếu không thương, thì tại sao lúc trước phải sinh ra?”  

 

Nam Mẫn ôm Nam Lâm vào lòng, yêu thương sờ đầu cô ấy: “Sống làm người, ông ta chẳng làm được việc gì ra hồn cả, thì sao có thể là một người cha tốt được?”  

 

Nước mắt Nam Lâm rơi ào ào: “Chị, em nhớ hai bác quá”.  

 

Chỉ khi ở cùng với bác trai và bác gái, cô ấy mới có thể cảm nhận được sự yêu thương từ người thân trong gia đình, cùng với cảm giác ấm áp đó.  

 

Hốc mắt Nam Mẫn cũng trở nên ẩm ướt, cô cũng nhớ hai người họ lắm chứ?  

 

Càng nhớ hai người, cô lại càng không thể buông tha cho kẻ đầu sỏ hại chết họ, sớm muộn gì cô với Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc cũng sẽ có một trận chiến lớn, trận chiến này sẽ không phải chờ quá lâu đâu.  

 

Gần đây giới giải trí cũng không hề yên bình.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK