Mục lục
Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi - Thiên Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi nhỏ Nam Mẫn ghét cay ghét đắng các loại trừng phạt trong trạng thái tĩnh như ‘phạt đứng’, ‘phạt quỳ’, cảm thấy còn không bằng đánh một trận sung sướng.  

 

Nhưng anh cả giống mẹ, chuyên trị tính bốc đồng của cô, trị rất chuẩn.  

 

Nam Mẫn quỳ ở đây với vẻ mặt ai oán, nhìn các anh ngồi trên sofa chơi điện thoại, xem tivi, chơi game, cảm thấy họ đúng là thật quá đáng.  

 

Nói là ở cùng cô, thật đúng là thuần túy đến ‘ở cùng’ cô.  

 

Cô nhắm mắt, dứt khoát coi như không nhìn thấy.  

 

Dù sao theo quy tắc của anh cả, sau khi bị phạt quỳ còn phải viết một bài “cảm nhận sau khi quỳ”, cũng là kiểm tra, ba ngàn chữ, cô phải làm bản nháp trước, mới có thể đặt bút như thần.  

 

Thực ra chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của cô, tuy cô có hơi mạo hiểm, nhưng không vào hang hổ sao bắt được hổ, gọi là ‘cầu phú quý trong hiểm nghèo’…  

 

Không được!  

 

Nam Mẫn lắc đầu, kiểm tra như này chắc chắn không qua được ải của anh cả, đừng tìm cơ thì hơn, ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm của mình đi.  

 

Diễn mấy loại vở kịch nội tâm, bản nháp cũng tương đối, Nam Mẫn mở mắt, nhìn đồng hồ.  

 

Kết quả, chỉ mới một tiếng trôi qua!  

 

“…”  

 

Sao thời gian trôi chậm như vậy!  

 

Cô không nhịn được càm ràm: “Không phải đều nói ‘thời gian như thoi đưa’ sao, sao đến mình thì thành ‘ngày dài bằng một năm’ vậy?  

 

“A! Đã qua một tiếng rồi!”  

 

Phía Bạch Lộc Dư hoàn toàn là phong cách khác: “Sao thời gian trôi qua nhanh như vậy, anh mới chơi được hai ván game”.  

 

Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh ta, đúng là cùng mẹ không cùng số phận.  

 

“Các anhh đừng chơi điện thoại nữa”.  

 

Nam Mẫn thực sự bực không chịu nổi: “Nói chuyện với em đi”.  

 

Mọi người đều chìm vào thế giới của riêng mình, không ai để ý cô.  

 

 

 

Nếu đã vô tình vô nghĩa như vậy, thì đừng trách cô kiếm chuyện.  

 

Nam Mẫn nhướn mày: “Anh hai, Ưu Ưu chịu nói chuyện với anh chưa?”  

 

Một mũi tên đâm vào tim.  

 

Quyền Dạ Khiên cầm điện thoại chính là đợi tin trả lời của Lạc Ưu, cầm đến điện thoại sắp hết pin rồi, những anh tin nhắn mà anh ta gửi đi như hòn đá chìm xuống biển cả, hoàn toàn không có hồi đáp.  

 

“Chưa”, anh ta bực bội nói.  

 

Nam Mẫn nói: “Anh đừng sốt ruột, Ưu Ưu chắc chắn sẽ không cố ý phớt lờ anh, có lẽ là điện thoại bị người nhà tịch thu rồi”.  

 

Quyền Dạ Khiên làm mặt lạnh: “Anh biết, anh chỉ sợ như vậy, nếu cô ấy phớt lờ anh thật cũng không sao. Nhưng nếu vì anh mà hại cô ấy bị người nhà cấm túc, thì làm thế nào?”  

 

Bạch Lộc Dư buông điện thoại, hỏi Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, Ưu Ưu, cô ấy tỏ tình với anh thật hả?”  



Đôi môi mỏng của Quyền Dạ Khiên mím thành đường thẳng, khẽ ừm một tiếng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK