Hai bóng người một cao một thấp xuyên qua màn mưa xuất hiện trước mặt mọi người.
Vẻ mặt gia chủ Triệu gia tràn đầy hoảng sợ, gia chủ chu gia và gia chủ Vương gia đều quay đầu rời đi.
La Hồng liếc nhìn gia chủ Chu gia và gia chủ Vương gia một chút, khóe miệng càng cong lên.
Gia chủ Triệu gia lại không chạy, nhà ông ta ở đây thì có thể chạy đi đâu chứ?
“La Hồng! Ngươi quả là lòng dạ độc ác, lòng của Nguyệt Nhi luôn hướng về ngươi vậy mà ngươi lại nhẫn tâm giết chết Nguyệt Nhi!”
Gia chủ Triệu gia quát.
La Hồng lẳc lắc thanh kiếm để hất nước trên thân kiếm ra.
“ừ?”
“Giết thì giết thôi… Ngươi rất tức giận sao?”
La Hồng hất cằm lên nhìn về phía gia chủ Triệu gia nói.
Gia chủ Triệu gia lập tức cứng người.
Điều này…dường như khác hẳn với một La Hồng chính trực mà ông ta biết.
“Tức giận là đúng rồi, như vậy thì ta mới đủ tội ác không phải sao?”
“Lão Triệu nhớ kỹ là diệt cả nhà.”
La Hồng cười khẽ, mũi kiếm khẽ chạm đất.
“Thị vệ đâu?! Giết cho ta!”
Diệt cả nhà?
La Hồng hắn làm sao dám làm như vậy chứ?!
Hai mắt Triệu gia chủ co rụt lại rống lên.
Bên ngoài sảnh chính những người hầu của nhà họ Triệu đã đợi từ lâu, thị vệ nhao nhao lao tới vung những lưỡi kiếm sáng loáng đập về phía người Triệu Đông Hán và La Hồng đang ướt sũng.
La Hồng kéo ghế ngồi xuống chống kiếm xuống mặt đất.
Khí huyết của Triệu Đông Hán như lũ quét chứa đầy hồ.
Một đấm giết chết một thị vệ và người hầu.
Cho dù là Võ tu Cửu phấm Đồng Bì cảnh cũng không chịu được mấy chiêu trước mặt Võ tu Thất phẩm Bạo Huyết cảnh là Triệu Đòng Hán chứ nói chi là những người bình thường này.
Mùi máu tanh trong chốc lát tràn đầy sảnh chính.
Triệu gia chủ nhìn Triệu Đông Hán hung mãnh thì sắc mặt trắng bệch, trong lòng ông ta thầm hận nhìn thoáng qua đám thương nhân vẫn bình tĩnh uống rượu như cũ.
Ông ta nhìn về phía La Hồng rồi trên mặt nở nụ cười thương nghiệp.
“La hiền chất…”
Nhưng mà, lời vừa nói ra
La Hồng đang ngồi trên ghế bỗng nhiên vung thanh kiếm đang chống trên mặt đất lên.
Thanh kiếm lao ra như một mũi lao.
Trong ánh mắt không thể tin được của Triệu gia chủ, trong nháy mắt xuyên thủng đầu ông ta, sức mạnh kinh khủng kéo theo thân thể ông ta đóng đinh vào tường.
“Hiền chất… là để cho ngươi gọi sao?”
La Hồng thản nhiên nói.
m thanh vang vọng trong sảnh chính nồng nặc mùi máu tanh giống như sấm sét trên mặt đất.
Mà tất cả thị vệ và người hầu của Triệu phủ đều bị Triệu Đông Hán một đấm đánh chết hết.
Thi thể trải dài trong sảnh chính, máu tanh nồng đậm, chỉ còn lại ba tên thương nhân.
Triệu Đòng Hán nghiêm nghị đứng ở sau lưng La Hồng.
Vết sẹo trên mặt vặn vẹo hơi cảnh giác nhìn chằm chằm ba tên thương nhân.
Đùng đùng đùng…
Ba tên thương nhân để ly rượu xuống rồi đứng dậy vỗ tay.
“Không hố là con trai của Tắc Bắc Nhân ĐỒ La tướng quân…”
“Thật đáng tiếc, sinh không gặp thời.”
La Hồng khẽ giật mình.
Con trai La tướng quân?
Cái quái gì thế?
Mấy gia hỏa này… Nhận nhầm người sao?
La Hồng hắn chỉ là con trai của địa chủ bình thường.
La Hồng lấy quyển số tay da người ra cầm bút than lên.
Sau khi suy nghĩ rồi nhìn về phía tên thương nhân ở giữa.
“Nói như vậy… ngươi cũng muốn giết ta sao?”
La Hồng nâng cằm nói.
“Bản còng tử không giết người vò danh, ngươi họ tên là gì?”
Tên thương nhân ở giữa lập tức sững sờ, sau một lúc im lặng thì lắc đầu.
Giơ tay lên thì hai người bên cạnh gã lập tức đứng dậy.
Giống như một con thú phá vỡ cái bọc, hơi thở ngột ngạt dần dần bùng nổ.
Khí tức cuồng bạo của Võ tu Bạo Huyết Thất phẩm tuôn ra như lũ quét, khí tức cùng huyết bão bùng lên làm cho toàn bộ sảnh chính dường như bị một trận bão rửa sạch.
Cơn mưa như đã được ngưng tự từ nhiều ngày trút xuống như nước trong đêm.
Mưa to làm cho cả huyện An Bình đều bao phủ bên trong một bức màn mờ ảo.
Mỗi một hạt mưa giống như sao chổi từ trên trời rơi xuống muốn xung kích trái đất thành trăm ngàn lỗ thủng.
Mà bên trong màn mưa ngang ngược như thế có một bóng dáng mặc áo xanh đứng lặng ở trên phủ đệ La phủ.
Õng không hề động đậy, giữa trời đất dường như có sự im lặng vò tận.
Cơn mưa nặng hạt rơi xuống dường như bị kiếm khí vô hình băm ra thành từng mảnh, thậm chí còn không chạm vào được áo xanh.
Trên vai Trần tổng quản đeo một thanh trường kiếm được quấn bằng vải vụn, đứng lặng im trên mái nhà, dường như đang quan sát toàn bộ khu vườn, sân trong và núi giả trong La phủ.
Khi trong Triệu phủ bộc phát ra ba đạo khí thì đôi mắt Trần tổng quản hơi ngưng lại.
“Ba Thất phẩm, hai Võ tu, một Đạo tu…”
Khuôn mặt lạnh như băng của Trần tống quản lộ ra sát ý.
Mặc dù Triệu Đông Hán nuốt Bạo Huyết Đan nên có được chiến lực Thất phẩm nhưng mà gặp phải đối thủ như vậy thì vẫn rất khó đối phó.
Ông nên ra tay rồi.
Triệu Đông Hán không thể ứng phó với ba kẻ Thất phẩm này.
Một hạt mưa từ trên trời rơi xuống rồi dường như dừng lại ở trước mặt Trần tổng quản.
Ông phóng một bước ra, giày vải màu đen giẫm lên bên trên hạt mưa, hạt mưa bật ra độ co giãn đáng kinh ngạc làm cho Trần tổng quản mượn lực mà đi, giống như một chiếc lá mùa thu bay bay.
Đội mưa mà đi.
Đi về phía Triệu phủ.
Bên ngoài huyện An Bình.
Ngay khi Trần tổng quản ra khỏi La phủ thì bốn hướng Đông Nam Tây Bắc lần lượt có từng thân ảnh nhao nhao mở mắt ra.
Hướng đông trên ngọn đồi có dòng bùn vàng bị mưa lớn cuốn trôi, một vị lão đạo sĩ không bị nước mưa dính vào người đang vung vấy phất trần đứng lặng im, ánh mắt sắc bén xuyên qua màn mưa.
Ông ta không khỏi cười ra tiếng.
Lão đạo sĩ xắn tay áo rồi bổng nhiên đánh ra một chưởng, ngón tay trên bàn tay hóa thành ấn.
Sau khi liên tục biến hóa bảy tám cái ấn.
“Hừ!”
Một tiếng gào rít vang lên, phất trần vung ra, nhanh chóng hóa dài ba nghìn mét.
Từng chiếc đâm vào hư không xuyên thủng từng hạt mưa đang rơi xuống.
Giống như sợi tơ mỏng manh chạm vào con rối làm cho hạt mưa khắp bầu trời gom góp ra một người bằng nước.