Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy đứng dưới màn mưa giống như điên như cuồng, cả người không biết là đang cười hay là đang khóc.
Ngay khi Thiên Cơ kiếm bay lên trời thoát khỏi lồng ngực của hắn ta thì Hồng Bách Uy chỉ cảm thấy trời đất sụp xuổng.
Khi sắp hoàn thành việc miêu tá “Bắc Đẩu Kinh” rồi thì bị người ta vung đao đoạt tình yêu thì cũng thôi đi, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được bảo kiếm có duyên, lại bay ra khỏi lồng ngực của hắn ta, dường như là bị triệu hồi đi.
Hồng Bách Uy tức giận vả mặt mình một cái.
“Này thì tham lam! Này thì tham lam!”
Hắn ta nên sớm nghĩtới là bảo kiếm này rất có thế cùng một bộ với Bắc Đấu Kinh, vẫn luôn chờ đợi người được truyền thừa đến thu hồi về lại.
Chẳng trách Hồng Bách Uy vốn dĩ không cỏ cách nào nhận chủ đối với cây kiếm này, thì ra ngay từ đầu cây kiếm này vốn dĩ đã chẳng thuộc về hắn ta.
Thế nhưng nếu như hắn ta đem kiếm đi không tới đây tìm Cung Hạo, thì chưa chắc kiếm này sẽ bị lấy đi, đợi đến khi hắn ta dùng khí cơ nuôi dưỡng cho thấm nhuần, dần dần sẽ lấy được thanh kiếm này.
Bây giờ thì cái gì cũng mất hết rồi.
Vì thế, Hồng Bách Uy rất tức giận.
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cung Hạo mặc áo xanh bay phất phơ, sáu kiếm giống như Côn Luân tiên sơn ngưng tụ đè nghiến La Hồng!
Cung Hạo!
Ngươi khinh người quá đáng!
Đôi mắt Hồng Bách Uy đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Thiên Cơ kiếm bay vụt lên trời, xoẹt qua bóng kiếm, xé toạc màn mưa xuân bay vút về phía Cung Hạo, hắn ta đã hiếu rõ, Cung Hạo quả nhiên là người nhận được truyền thừa của Bắc Đẩu Kinh.
Ngay tại giây phút mấu chốt, người cướp đi kinh văn của hắn ta chính là Cung Hạo!
Bây giờ vừa gọi một tiếng đã triệu hồi được Thiên Cơ kiếm hắn ta vần chưa ôm ấm tay cũng chính là Cung Hạo!
Cho dù ở trong bí cảnh, có thể tìm được cơ duyên hay không phải dựa vào năng lực của chính mình, nhưng mà… Hồng Bách Uy cũng cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ bức bối!
Nếu ta không thoải mái thì cũng sẽ không để cho Cung Hạo ngươi thoái mái!
Hồng Bách Uy vốn dĩ muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà bây giờ, trước khi đi cũng phải hãm hại Cung Hạo cho bằng được!
Pháp lực toàn thân tỏa ra, làm hất tung đạo bào dần ướt nước mưa, hơi nước bốc lên, lại làm cho hắn ta có mấy phần tiên khí lượn lờ.
Ống tay áo rộng lắc lư phất phơ, từ bên trong xuất hiện lần lượt từng tấm bùa tung bay bắn mạnh ra trong không khí.
Những tấm bùa này bay lượn vòng quanh trong không trung, cuối cùng xếp chồng thành một Lực sĩ phù giáp!
“Sá!”
Hai tay tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy kết đạo ấn, đột nhiên chấm một nét trên lá bùa Lực sĩ, làm cho lá bùa Lực sĩ như thức tỉnh trong nháy mắt, gào thét bay vút ra.
Mà như thế vẩn chưa đủ.
Tiểu đạo sĩ đế ngón tay trỏ lên môi, cẳn một cái làm máu tươi chảy ra.
Lấy kiếm chỉ làm bút, máu làm thành mực, vẽ một đạo phù văn ở trong lòng bàn tay.
Sau một khắc, nháy mắt pháp lực bị hút ra, sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch.
Nhìn chằm chằm Cung Hạo mặc áo màu xanh bay phất phơ, giống như một kiếm tiên bước ra từ trong Thiên Môn.
Đánh ra một chưởng từ xa xa!
“Chưởng Tâm Lôi!”
Cung Hạo lấy sức lực mạnh mẽ của kiếm khách Tứ phẩm đấu với La Hồng, La Hồng lấy Cửu Kiếm Hóa Long chống lại, giữa lúc chập chờn ẩn hiện thì một chiêu kiếm Hóa Long của La Hồng dường như không chịu nổi sức đè ép từ Côn Luân Kiếm Sơn của Cung Hạo.
Dù sao hai người cũng có sự chênh lệch giữa thực lực với nhau.
Hiến nhiên Cung Hạo cũng phát hiện ra điếm này, cho dù La Hồng sử dụng kiếm Hóa Long lừng lẫy nức tiếng nhưng mà sức mạnh so với Trần Thiên Huyền thì vần chênh lệch rất nhiều.
Dù sao tu vi của La Hồng cũng chỉ là Kiếm tu Lục phấm.
Chênh lệch hai phẩm so với hắn trong lúc đó.
“Chết đi!”
Vạt áo xanh của Cung Hạo bay phất phơ, hờ hững nói.
Vạt áo xanh của hắn bị khí lưu chảy ngược chấn động không ngừng phồng lên, mái tóc của hắn cũng bay phất phơ.
Đột nhiên kiếm chỉ đè xuống, kiếm sơn nổ vang, xoay vòng bay lên, giống như phải đem La Hồng đè nghiến thành bột mịn!
Tất nhiên Cung Hạo cũng đã đề phòng huật Câu Linh Khiển Tướng mà trước đó La Hồng đã sử dụng.
Đột nhiên.
Da đầu Cung Hạo tê rần, cảm nhận được một luồng sát cơ khủng bố đang bạo phát từ phía đằng sau.
Kiếm khí sắc bén, giống như một loại kiếm ý từ trên chín tầng trời vẫy vùng rơi xuống, lại giống như từ Thượng cổ truyền tới đang khuấy động tâm thần của hắn ta!
Hơi hơi nghiêng mặt.
Con ngươi Cung Hạo co rút lại, một bóng kiếm bay đến tỏa ra ánh sáng chói lóa, tư thế mạnh như vũ bão xuyên thẳng tới lồng ngực của hắn ta!
Đây là kiếm gì?
Kiếm của La Hồng?
Không… Không đúng!
Sao La Hồng còn có thể điều khiển một thanh phi kiếm rực rỡ như vậy chứ?
Cung Hạo không dám tin tưởng, hắn ta thật sự không nghĩ tới, tu vi kiếm đạo của La Hồng rốt cuộc yêu nghiệt tới cỡ nào, mới có thế cùng lúc khống chế nhiều thanh phi kiếm tới như vậy.
Từ đằng xa vây nhốt Da Luật Sách, làm cho Da Luật Sách nhiều lần gào thét trong kiếm trận, bảy mươi hai thanh phi kiếm quỷ dị đó cũng đã làm cho người ta tê rần cả da đầu, mà trong tay La Hồng còn có một thanh cổ kiếm Địa Giao.
Bây giờ lại chui ra thêm một thanh kiếm nữa!
Khống chế phi kiếm… Không cần dùng tinh lực sao?
Cho dù là Cung Hạo hắn ta, một Kiếm tu Ngự kiếm Tứ phẩm chân chính, khống chế sáu thanh phi kiếm cũng đã là hết cỡ.
Mà bây giờ La Hồng thế hiện trình độ điều khiển kiếm, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm nhận thức thông thường của hắn ta!
Phầm phập!
Tốc độ của phi kiếm cực nhanh, trong nháy mắt xuyên thấu qua thân thể của Cung Hạo, may là trong lúc nguy hiểm Cung Hạo đã nhanh chóng nghiêng người.
Bằng không một kiếm này đã mạnh mẽ xuyên thủng trái tim của hắn ta.