Chương 429 Chém một đường ánh sáng (3)
Uỳnh!
Bỗng nhiên sắc mặt của Hồng Bách Uy, Ngô Mị Nương và Tà Phật Tử có đỏi mắt màu vàng đều thay đổi.
Họ cảm thấy ờ dưới đáy thủy triều đen tối vô biên vô tận, dường như phát ra tiếng vang kinh khủng, một lúc sau một luồng khí cơ ngang ngược, vô cùng bá đạo cường thế xé rách ngăn trổ xông vào chỗ chiến trường của họ!
“Phu tử?!”
Tà Phật Tử nói.
Mà ờ một bên khác sắc mặt của ba người Ngỏ Mị Nương, Hồng Bách Uy và Vân Trùng Dương đều ngưng trọng.
Họ không tiếp tục mở miệng nóỉ thêm gì nữa mà nhao nhao ra tay, cồng kích về phía Địa Tạng Bồ Tát tóc xanh, ý chí phụ thể phu tử xuất hiện là điều mà họ khỏng ngờ tới.
Ánh mắt của Tà Phật Tử lạnh lùng, lại chém đao ở trong tay ra, thủ đoạn làm cho người ta suy nghĩ không thấu.
Ngô Mị Nương bổng nhiên nâng cao bàn tay lên.
Long Tước kiếm xông lên bầu trời hóa thành một con chim khổng tước màu vàng đang giương cánh, quấn trong một vòng sấm sét màu vàng vô tận, từ trên bầu trời bay nhào thẳng xuống phía Địa Tạng Bồ Tát.
Trong tay lão thiên SƯ có một tia sấm sét, một chướng sấm sét bá đạo bỗng nhiên oanh kích ra.
Một tiếng sét đột nhiên đánh về phía Bồ Tát.
Tiên khí của Vân Trùng Dương bồng bềnh, vô số tiên khí hội tụ hóa thành một bàn tay tiên khí khổng lồ vổ về phía Địa Tạng Bồ Tát.
Đôi mắt Địa Tạng Bồ Tát không hề bận tâm, dường như đẵ sớm đoán được.
“Chư vị không xứng với truyền thừa của Địa Tạng”
“Cũng không thể nhận nổi”
Nữ tăng mở miệng, giọng nói thanh lệ giống như một viên ngọc lớn rơi vào khay ngọc.
Một lúc sau phật quang trong lòng bàn
tay tràn đầy, dường như chống lẻn một bức màn phật quang màu vàng.
Uỳnh!
Công kích của tử giả nện xuống, trong chốc lát cả vòm trời tối tăm giống như đều bị chiểu sáng, thủy triều hắc ám vào lúc này đều hơi cuồn cuộn.
Vô số quang mang tiêu tán.
Tóc xanh của Địa Tạng Bồ Tát bay lộn xộn, môi đỏ khẽ mớ thì có dòng máu màu vàng óng chảy xuôi xuống, giương vẩy từng chút, mổi một giọt máu tươi màu vàng đều vô cùng nặng nề, như có thể áp sập một thế giới nhỏ Khuôn mặt Bồ Tát vần bình tĩnh như cũ, thậm chí là mỉm cười thản nhiên.
Nàng nhàn nhạt nhìn về nơi xa.
Chỗ đó có một vệt sáng kim quang phá vỡ ngăn trở lao lên, giống như cơn mưa lớn tát vào mặt, đứng lơ lửng ở giữa không trung.
Áo trắng, tóc đen, hai con ngươi màu vàng.
Hạo nhiên chính quanh thân như trường hà, tà áo bay phất phới như một thi nhân tuyệt thế đứng lặng trên đỉnh núi.
ỗ phía dưới, Gia Luật Sách cả người mặc
áo giáp màu vàng, hai con ngươi màu vàng lao lên rồi ngừng lại.
Khỏng dám lớn tiếng vì sợ làm kinh động người ở trên trời.
Hắn sợ kinh động đến thư sinh mặc bạch y màu trắng kia.
Hai con ngươi màu vàng của La Hồng quét qua năm người ờ đây rồi thở dài.
“Ai…”
“Địa Tạng trấn Địa Ngục, công đức vô lượng, truyền thừa của nàng hiển nhiên sẽ do nàng làm chủ.”
“Xem như nàng cho các ngươi truyền thừa, các ngươi dám nhận sao?”
“Trấn thú Địa Ngục tám nghìn năm, các ngươi dám sao?”
La Hồng vớỉ hai mắt tỏa ra ánh sáng vàng, chắp tay, tay áo tung bay nói.
Tiên khí của Vân Trùng Dương lượn lờ nhìn chằm chằm haỉ con ngươi màu vàng của La Hồng rồi hít sâu một hơi: “Ngươi vốn quản chuyện nhân gian, sao ngươi lại ớ đây?”
Mà hai con ngươi màu vàng của La Hồng quay đầu nhìn chằm chằm Vân Trùng
Dương.
‘’Ngươi đang nói quy tắc với lão phu sao?”
Vừa mới dứt lời.
Giọng nói bổng nhiên vô cùng hùng vĩ, giống như là vang vọng trời đất.
Sắc mặt của Vân Trùng Dương hơi thay đối, hư ảnh Thiên Nhân ở phía sau bồng nhiên hiển hiện, giống như tiên nhân chí cao vô thượng đang quan sát nhân gian.
Mà chính khí hạo nhiên vỏ cùng vô tận cuồn cuộn quanh người La Hồng, theo tay hắn vung lên, giống như thác nước chảy từ trên chín tầng mây xuống dưới, hung hăng đập vào hư ảnh tiên nhân ở phía sau Vân Trùng Dương.
“Trời có quy tắc của trời, đất có quy tẳc của đất, nhân gian cũng có quy tắc của nhân gian…”
“Quy tắc của nhân gian do lão phu định đoạt”
La Hồng nói.
Vừa mới dứt lời.
Tiên nhân ở phía sau Vân Trùng Dương
trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, mà cơ thế Vân Trùng Dương cũng bị nện trúng không ngừng run lên, miệng mũi đều tràn ra máu.
“Nếu như ngươi dám can đảm từ Thiên Môn chuyển thế xuống nhân gian vậy thì phải tuân thủ quy tắc của lão phu.”
La Hồng thản nhiên nói.
“Nhân gian có phu tử…”
Nơi xa, Ngô Mị Nương với hai mắt tỏa ánh vàng hít sâu một hơi giơ tay lên, Long Tước kiếm trong nháy mắt gào thét ra, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ờ đỉnh đầu của La Hồng.
Nhưng mà La Hồng chỉ giơ tay lẻn, nãm ngón tay hóa thành móng vuốt đột nhiên đánh ra.
Thanh kiếm có kim mang xán lạn bốn phía đã bị hắn nắm trong tay.
“Kiếm khí ngưng tụ ra Long Tước giả, hôm nay ngươi vung kiếm này ra, ngày khác Đại Sờ… Chắc chắn sẽ gặp đại nạn.”
La Hồng lắc đầu nói.
Một lúc sau năm ngón tay dùng sức, xoạt xoạt… Long Tước màu vàng bồng nhiên phát ra tiếng gào thét, bị bóp sụp đổ.
Khóe miệng Ngô Mị Nương khẽ giật, không chút do dự quay người hóa thành lưu quang lao về phía xa.
Phụ thể Gia Luật A cổ Đóa của Gia Luật Sách ớ phía dướỉ phát ra tiếng gầm thét.
Giáp trụ tỏa ánh vàng đấm một đấm về phía La Hồng.
La Hồng liếc mắt cười: “Võ đạo có thể thông trời, quả thực rất là đáng sợ nhưng mà ngươi còn kém xa so với đệ nhất võ đạo cúa thời nay.”
Vừa mới dứt lời.
La Hồng đạp mạnh bàn chân, áo giáp màu vàng bao trùm bên ngoài cơ thế Gia Luật Sách trong nháy mắt tràn đầy vết rạn.
Hai con ngươi màu vàng của Gia Luật Sách lộ ra vẻ gây rối.
Mẹ kiếp!
So với những lão quái vật này, Gia Luặt A Cổ Đóa quá nhiên chỉ là một tiểu đệ!
Tất cả mọi người vẫn tốt chỉ có một mình y vẫn luôn bị đánh.
Bùm!
Gia Luật Sách bay ngược ra ba ngàn
trượng, bị ném ra khỏi chiến trường, áo giáp màu vàng đang không ngừng bay lên tạo thành vô số mảnh vỡ.
Y quả quyết muốn bỏ chạy giống như Nữ Đế của Đại sờ.
Nhưng dường như trong lòng có cảm giác.
Bổng dưng.
Hai người theo bản năng quay người.
Chỉ thấy thư sinh áo trắng giơ tay lên làm tư thể cầm kiếm.
Vỏ số khí hạo nhiên hội tụ.
Một thanh kiếm dài ba thước được ngưng tụ từ khí hạo nhiên rực rỡ màu trắng.
Thiên địa đang vì đó mà đưa kiếm.
Hai con ngươi màu vàng của La Hồng đạm mạc quét mắt nhìn Tà Phật Tử rồi lại nhìn Hồng Bách Uy, cùng với khuôn mặt tràn đầy không cam lòng của Vân Trùng Dương.
Cuối cùng kiếm khíhạo nhỉén ớ trong tay nhẹ nhàng vung về phía Vân Trùng Dương.
Kiếm vung như nửa vòng tròn.
■’Lão phu ớ nhân gian nên muốn nhân gian không có tiên, cho dù là chuyển
thế…Cũng không được.”
Vừa mới dứt lời.
Toàn bộ bí cảnh Địa Tạng đều run lên.
Thiên địa vốn là màu đen.
Một kiếm của phu tử chém ra một đườna ánh sána.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK