“Công tử, Địa Giao kiếm của lão Trần đã tặng cho người, nhưng hôm nay có hơi đặc biệt, có thế mượn dùng một lát hay không?”
Giọng nói nhàn nhạt, dường như lấn át hết tất cả âm thanh trong trời đất.
La Hồng cưỡi trên lưng thương ưng, ánh mắt hơi run run.
Sau đó dưới lớp mặt nạ tỏa ra một nụ cười.
“Đương nhiên có thể.”
“Trần thúc.”
“Chém gã!”
La Hồng nở nụ cười, nói.
La phủ, bên hồ hoa sen.
Trần tổng quản nở nụ cười, ánh mắt nhìn mặt hồ lấp lánh sóng nước, nhìn đóa hoa sen xinh đẹp rực rỡ, cứ ngỡ đâu thấy được hình ảnh ngày xưa người ấy ôm kiếm bĩu môi với ông, nói muốn cùng ông cưỡi ngựa đi chơi tiết Thanh minh, thướng thức hết tất cá những cảnh đẹp của nhân gian.
Khi ấy ông không hiếu, trong lòng chỉ có kiếm, một lòng quyết tâm luyện thành Kiếm Tiên.
Sau đó ông mới hiểu ra, có thể có người cùng ông cưỡi ngựa đi chơi tiết Thanh minh, ngắm hết tất cả những cảnh đẹp của nhân gian còn vui hơn cả chuyện trở thành Kiếm Tiên gấp mấy lần, là chuyện đáng để ước ao biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, người ấy đã qua đời, trên mặt hồ hoa sen cũng chỉ phản chiếu lại một bóng người tóc bạc trắng xóa hao gầy đáng thương.
La Hồng vừa nói dứt lời, Địa Giao kiếm vốn dĩ bình thường không có gì khác lạ đang trôi lơ lửng trước mặt La Hồng chớp mắt biến mất.
Lần thứ hai xuất hiện, lại là bên trong huyện An Bình.
Một người khách tóc bạc mặc thanh sam, thưởng thức vô sô’ cảnh đẹp của thế gian.
Chân đạp phi kiếm, đứng chắp tay, tiêu sái phiêu dật, cưỡi gió bay lẽn.
Keng keng keng!
Trong trời đất bỗng nhiên có vô số kiếm khí chồng chất đan xen vào nhau.
Bên hông của vô số khách giang hồ, kiếm nằm trong hộp, còn có bội kiếm của rất nhiều hộ đạo giá, cho dù là kiếm sắt của thợ rèn ở trong thành cũng rung rung nhè nhẹ, sau một khắc, giống như nhận được sự chỉ dần của vô số khí cơ, xông thẳng lên cửu Trùng Thiên ởtrên trời.
Ngàn kiếm cùng bay ra, tụ họp lại thành phi kiếm trường hà thật sự.
Chi chít ngùn ngụt, vô số kiếm, bay cao lên trên đỉnh đầu của mọi người.
“Tới chiến.”
Thanh sam ngự trên kiếm dẫn dắt phi kiếm trường hà, một tiếng nhàn nhàn như là sấm chớp đánh xuống bình địa.
Đôi mắt lưu kim của Gia Luật Sách ngước nhìn ra xa.
Khi nhìn thấy hình ảnh ngàn kiếm cùng bay, trong con ngươi lưu kim lại lóe lên một tia nghiêm túc.
Y không bay lơ lửng nữa, đáp xuống mặt đất
Nhìn hình cảnh Kiếm Tiên ngự kiếm bay lên trời ở trong thành ấy.
Cười cười.
Sau đó, cất bước.
Bước thứ nhất thong thả như tản bộ, cỡ non nửa tấc.
Bước thứ hai lại bước ra mấy chục mét.
Bước thứ ba lại giống như ngang qua sông dài biển rộng.
Ánh vàng tỏa khắp nơi.
Giống như một tia sấm chớp màu vàng vắt ngang giữa trời đất, xông thẳng lên trời, quấn lấy ngàn kiếm.
Dường như hai người đã không còn là khách nhân gian nữa, bay thẳng lên trời chiến đấu.
Biến cố bất thình lình này cũng làm cho bầu không khí trước bí cảnh trở nên nghiêm túc và trầm trọng.
Trước đền thờ.
Rất nhiều người đè nén lại ý muốn xem chuyện đang rục rịch ngóc đầu dậy, ánh mắt lướt qua, nhìn chằm chằm vào La Hồng áo trắng nhuốm máu, cưỡi thương ưng bay lơ lửng trên không!
Nhìn xuống dưới chân La Hồng, xác chết của những thiên tài xếp chồng chất lên nhau, có những cơn phần nộ đang cuộn trào sôi sục.
Thiên tài được bảo vệ đều đã bị chết hết, những hộ đạo giả này, nối trận lôi đình rồi!
Trong trời đất.
Sát ý ngùn ngụt bổng nhiên tuôn trào, ùn ùn kéo tới nhắm thẳng vào La Hồng.
Trần Thiên Huyền mượn một kiếm trở lại Nhất phẩm, thậm chí cố gắng tiến lên một bước, hiệu triệu vạn kiếm cùng bay giống như Kiếm Tiên.
Cảnh tượng này làm cho người đời kinh hãi.
Hầu hết tất cá khách giang hồ chạy tới xem trận chiến đều đang kinh hãi, thỏa mãn hô to.
Hành động vĩ đại nhất niệm phi thăng này, ngày bình thường làm sao có cơ hội xem chứ?
Cho dù là cao thủ Nhất phấm, đối với đám khách giang hồ chỉ mới là Thất phẩm, Bát phẩm như họ mà nói, đều là người ở trên cao không với tới được, càng đừng nói đến những tồn tại có thể phi thiên độn địa như Trần Thiên Huyền và Gia Luật A Cổ Đóa.
Một người là cao thủ trên Thiên Bảng mười năm trước, một người hiện tại là tồn tại áp trận của Kim Trướng Vương Đình, ngồi vững vàng ở vị trí đệ nhất dưới Thiên Môn vài chục năm.
Trận chiến như vậy trăm năm khó gặp một lần.
Đáng tiếc rất nhiều khách giang hồ chỉ có thế nhìn thấy mở màn của trận chiến.
Trần Thiên Huyền ngự ngàn vạn kiếm bay thẳng lên trời.
Gia Luật A Cổ Đóa giống như sấm sét tung hoành khắp nơi, gió lốc lên trên chín tầng trời.
Về phần song phương chiến đấu, người phàm tục không thể nhìn rõ chí có thể cám nhận được tiếng trống lay động chín tầng mây, thỉnh thoảng có âm thanh nổ vang động trời như trời xanh nổi giận.
Phía trên Đông Sơn.
Cây hoa đào đang nở rộ, một cánh hoa đào tung bay.
Lý Tu Viễn không nằm ở dưới cây hoa đào mà đứng thẳng người, thanh sam tung bay đứng lặng trên đỉnh núi ngửa đầu nhìn lên trời dường như nhìn thấu tầng mây nặng nề, quan sát trận chiến kinh động thế gian.
“Hay cho một trận chiến kinh động thế gian, Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền suy nghĩthông suốt trở lại Nhất phẩm, một trận chiến phong tiên.”
Lý Tu Viễn nói, đôi mắt rạng rỡ sảng khoái hô to.
Thật lâu sau một cơn gió thổi qua Đông Sơn, y giơ tay lên nhặt một cánh hoa đào.
“Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc Trần Thiên Huyền vốn dĩ bị hao tốn thân thế dần tới tàn phế, trận chiến này là tự thăng hoa tinh khí thần của bản thân, trong lòng còn tồn tại ý niệm quyết chết trở lại Nhất phẩm.”
“Gia Luật A CỔ Đỏa cũng không phải là chân thân quá bộ đến mà chỉ mượn thế xác của Gia Luật Sách để chiến đấu một trận.”
“Tuy đã nghiền nhưng không mạnh.”
Lý Tu Viễn lắc đầu, y nhảy lên ngồi trên một cành đào.
Không biết từ khi nào trong tay có thêm một bầu rượu Bạch Ngọc, hướng miệng bình rượu vào trong miệng, theo sau đó một dòng rượu mát lạnh rót vào trong cổ.
“Thưởng thức một trận chiến kinh động thế gian, uống một ngụm rượu tuyệt mỹ thê’ gian.”
“Sảng khoái.”
Lý Tu Viễn cười to.
Về phần La Hồng đang bị rất nhiều người bao vây trước đền thờ, gặp phải sát cơ kinh khủng như biến lớn, Lý Tu Viễn cũng dần ra một sợi tâm thần đi chú ý.
Y không có lập tức ra tay.
Tắc Hạ Học Cung có quy củ phu tử sẽ không ra tay với chuyện ở bên ngoài học viện, mà Lý Tu Viễn gõ chuông dưỡng tính ở trong học viện, lúc bình thường cũng sẽ không rời khỏi học viện đế ra tay.
Lý Tu Viền quả thật rất giật mình, La Hồng ở bên trong bí cảnh thế mà có thế tìm được đường sổng trong chỗ chết, không chỉ đột phá Lục phẩm thậm chí còn giết sạch thiên tài bên trong bí cảnh, ngay cá Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng cũng bị đuổi đánh.
Đây quả thật là điều làm cho Lý Tu Viễn ngạc nhiên.
Vốn dĩ Lý Tu Viền cho rằng La Hồng nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng.
Nhưng mà lại không có nghĩ đến La Hồng có thể làm được tới mức điên cuồng như vậy.
Có lẽ, xét thấy biểu hiện ưu tú của tiểu sư đệ, Lý Tu Viễn sẽ phá lệ ra tay một lần.
Huống hồ, Lý Tu Viễn thật sự không vội bởi vì chưa hẳn đã cần y phái ra tay.
Đền thờ trước bí cảnh.
Giống như gió thổi thông báo giông bão sắp đến.
Sát cơ kinh khủng còn kèm theo mấy phần tham lam bổng nhiên thi nhau rơi xuống, ép người ta đến nỗi hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Từng hộ đạo giả tán ra khí thế khủng bố.
Trước mặt Văn Thiên Hành những thi thể của các thiên tài bị bắn ra từ bên trong, nhao nhao tiếp nhận sự dần dắt của khí cơ bay về phía những hộ đạo giả kia.
Lập tức có hộ đạo giả ôm thi thế thiên tài nhà mình, giận dữ phát ra tiếng rống vang vọng không dứt.
“Quận chúa!”
Ly Thiên Hà, hộ đạo giả của Trường Bình quận chúa cũng phát ra tiếng kêu khóc thê lương, ôm đầu Trường Bình quận chúa lướt ngang qua đi về phía xe ngựa.
“Tại sao những người khác có thi thể mà quận chúa nhà ta chí còn lại cái đầu?!”
Bộ dáng Ly Thiên Hà bi thương đến nỗi khó có thể hô hấp, suýt nữa khóc không ra hơi.
Sắc mặt hộ đạo giả ớ chung quanh đều hơi kỳ lạ.
Lão huynh, quá lô’ rồi.
Vừa vừa phải phải thôi.
Bọn họ thân là hộ đạo giả, có lẽ sẽ bi thương vì thiên tài tử vong nhưng mà nếu nói là quá mức bi thương thì cũng chưa chắc.
Thiên tài chỉ có khi còn sống mới gọi là thiên tài.
Một khi tử vong đối với gia tộc trở nên vô dụng không khác gì người chết bình thường, sẽ tiếc hận nhưng mà lại không có khả năng cực kỳ bi ai.
Vù vù vù!
Riêng Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương được hộ đạo giả trong gia tộc của mình đưa đi.
Lão hòa thượng xuất hiện đưa Khổ Nguyệt hòa thượng gãy một cánh tay, bị đánh ngơ ngác cả người thâm đen như nước tương rời đi.
Ba người không chết thế khiến cho hộ đạo giả của bọn họ thở dài may mắn, nhưng mà lúc này cũng không dám để bọn họ ở lại bên cạnh La Hồng.
Lúc này La Hồng đã trở thành trung tâm của bão táp.
“Trần Thiên Huyền tiêu hao hết tinh khí thần, một kiếm thành tiên chiến đấu xong với Gia Luật A Cổ Đóa tất sẽ cạn kiệt sức lực mà chết, không cách nào lại trở thành người mà ngươi có thể dựa vào.”
“Ngươi giết thiên tài của gia tộc chúng ta, tội này khó có thể tha!”
Giao “Bắc Đẩu Kinh” ra thì có thế tha chết cho ngươi.
Từng hộ đạo giả mở miệng, thậm chí có người không còn che giấu lộ ra mục đích của chính mình.
Thiên tài của gia tộc chết đã, họ đồng thời vừa muốn báo thù nhưng cũng sẽ không quên cơ duyên lớn trên người La Hồng.
Lão đạo của Long Hổ Sơn bồng bềnh xuất hiện ở bên cạnh Hồng Bách Uy muốn đưa Hồng Bách Uy rời khỏi nơi này.
Nhưng mà lại có hộ đạo giả vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm.