Chương 356 Ai là người gõ hồi chuông đầu tiên phản Hạ (1)
Tiếng chiêng vang này đã phá vỡ sự yên bình của huyện An Bình, tựa như con sóng lớn ập tới lao lên bầu trời khiến cả thiên hạ vỡ thành từng mảnh.
Trong huyện An Bình.
Dân chúng sau khi nghe những lời Luu Huyện lệnh vừa nói, đều kích động khi nhìn thấy ông ta tháo mũ quan và hô khẩu hiệu “Thương thiên đã tận”.
Ai nấy đều thấy thổn thức trong lòng, đỏi mẳt đỏ bừng.
Danh tiếng của La Hồng ở huyện An Bình này ra sao?
Đó chính là tấm gương của chính nghĩa, khắc tỉnh của Tà tu, một người tốt luôn dốc sức bảo vệ sự bình an của huyện An Bình.
Nho nhã dễ gần, ghét ác như thù, từng đi ra khỏi thành đế giết thố phỉ, từng xông pha vào chổ nguy để diệt kẻ ác, là một con người lồi lạc tiên phong dằn đầu trên con đường ánh sáng, là ánh sáng của chính đạo trên cao vạn trượng.
Nhưng một người tốt như vậy lại phải
chịu sự sỉ nhục ớ phủ Giang Lăng.
Bị thái tử hạ lệnh cho các tu sĩ giang hồ vây giết, lại còn bị quân binh đuổi giết.
Không ít dân chúng trong số này cũng đã nghe về chuyện của gia tộc La Hồng.
Cả nhà Trấn Bắc Vương trung liệt có bảy người con trai thì hết năm người chết ớ chiến trường, hiện giờ chỉ còn một người – chính là phụ thân của La Hồng công tử, nhưng ông vần khoác áp giáp lên người, tọa trấn Tác Bắc của Đại Hạ, bảo vệ biên giới vì muôn dân.
Một gia tộc trung liệt như vậy mà lại bị đối xứ vô cùng bất công.
Trước đó, những chuyện xảy ra ở bên ngoài huyện An Bình còn chưa tính, giờ lại có thêm tin tức truyền về từ phủ Giang Lăng nên càng khiến cho dân chúng vỏ cùng phẫn nộ.
Thái tử ấy thê’ mà vận dụng một vạn phủ quân của phú Giang Lăng đến và giết La Hồng, còn cấu kết với Tà tu, muốn đấy La Hồng vào chỗ chết.
Dùng quân đội để vây giết công thần.
Đây là hạng người bất nhân đến mức nào cơ chữ?
La Hồng công tử đã làm sai điều gì?
Ngài ấy trừ họa vì dân chúng, bảo đảm an bình một phương…
Ngài ấy đã làm gì sai?
Cho nên ngay lúc Lưu Huyện lệnh hô khẩu hiệu thì dân chúng cũng đều đồng loạt hướng ứng ủng hộ.
Coong! Coong! Coong!
Tiếng chiêng vang lên không ngừng.
Dân chúng của huyện An Bình, mắt aỉ nấy đều đỏ ửng, bọn họ cảm thấy La Hồng cỏng tử luôn đứng về chính nghĩa đang bị đối xử rất bất công.
Đúng như lời Lưu Huyện lệnh nói, nếu số mệnh đã bất công như vậy…
Thì…
Vứt bỏ số mệnh ấy đi!
Thương thiên đã tận, nên lập Hoàng thiên!
Rất nhiều bách tính vô cùng kích động, cố sức gào lên, giống như muốn kêu gào đến tận trời.
Trên đường dài.
Ba người Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính sợ hãi nhìn cảnh tượng này.
Nhìn thấy Lưu Huyện lệnh dẫn đầu, một tay cởi mũ quan, miệng thì hô hào khẩu hiệu, vẻ mặt kỳ dị.
Tên Lưu Huyện lệnh này đang làm gì vậy?
Khóe miệng Lạc Phong giật giật, đây là đang muốn tạo phản sao?
Thậm chí còn dẫn dầu xúi La Hồng tạo phản.
Lạc Phong càng nghĩ càng sợ, tên Lưu Huyện lệnh này sợ rằng nếu La Hồng tạo phản thì ông ta sẽ bị xử lý nên mới tiên hạ thủ vi cường (1), trực tiếp ủng hộ La Hồng tạo phản Đạỉ Hạ…
(1) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm lợi thế.
Có như vậy, thì La Hồng mớì không giết ông ta, thậm chí ông ta còn có thế giành được thiện cảm của La Hồng, còn được lưu danh trong sử sách nữa.
Tương lai trong sử sách sẽ ghi chép rằng…
La gia phản Hạ, người gõ tiếng chiêng đầu tìén mở đầu cho khới nghĩa An Bình, vốn là tri huyện của huyện An Bình.
Mẹ kiếp!
ĐỒ tâm cơ!
Lạc Phong không biết phản nói gì.
Hai người Tử Vi và Phương Chính đứng bên cạnh ông ta đều ngẩn người ra, một tiếng hỏ của Lưu Huyện lệnh giống như đã lây bệnh ra cho toàn thành chỉ trong nháy mắt. Hầu như toàn bộ dân trong huyện đều hô hào khẩu hiệu, ngay cả những người kể chuyện trong tửu lâu, quán trà cũng đã bắt đầu sắp xếp câu từ…
Tử Vi và Phương Chính đều nhìn Lạc Phong: “Đại nhân… bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Bọn họ là sứ giả của Đại Lý Tự, cũng xem như là quan chức trong triều đinh Đại Hạ, nhung giờ phút này, bọn họ không biết phản nói gì, phải làm gì.
“Cứ coi như không thấy đi…”
“La gia tạo phản là tình thế bắt buộc, những chuyện này… có thế nói là sớm muộn gì cũng xảy ra”
Lạc Phong thờ dài.
Ba người bọn họ, thực lực tháp, có thế làm được gì trong dòng lũ này chứ?
Có thế tạm thời bảo vệ tính mạng của mình đã là không tệ rồi.
“Ngay cả ta hiện giờ cũng cảm thấy Thái Tử rất quá đáng, mà cả Đại Hạ cũng quá quá đáng rồi.”
“La Hồng công tử là một người tốt như vậy, nho nhã dễ gần, là tấm gương của chính đạo, ta nghe nói, lúc Thái Tử phái một vạn phủ quân đế vây bắt ngài ây, còn có cả Tà tu tới ám sát, một người tốt như vậy, tại sao Thái Tử lại muốn giết? Chỉ bởi vì ngài ấy là cháu của Trấn Bắc Vương, nhi tử của La tướng quán sao? cả hai người Trấn Bắc Vương lẩn La tướng quân đều vì cả Đại Hạ này mà chinh chiến không ngừng, Đại Hạ đối xử như vậy, thật làm cho người khác thất vọng”
TửVỈ nói.
Ngay cả một người luôn theo nguyên tắc như Phương Chính cũng gật đầu đồng tình.
Lạc Phong cũng không nói gì, bởi vì… ngay cả ông ta cũng xúc động sắp bị cuốn theo tiếng hô hào ờ bên ngoài kia.
Trên thành lâu của huyện An Bình.
Triệu Tinh Hà mặc hắc giáp, hơi thở
nghiêm nghị, đầu đội mũ giáp, dưới chiếc mũ giáp đó là đôi mắt sáng như sao trời, ánh mắt vần luôn hướng về phía con đường dài nhộn nhịp bên trong huyện An Bình, nghe từng tiếng hỏ hào vang quanh quẩn bên tai, mặt không lộ ra chút biểu tình nào.
Bên cạnh ông có thủ vệ tiến lên hỏi có cần phải xử lý vấn đề trị an xung quanh huyện hav khônq.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK