Chương 391 Địa ngục có Bồ Tát, sát khí khuấy động nơi cổ thành
La Hồng dần đầu vào thành.
Bên trong thành vô cùng rộng lớn, đường chính làm bằng đá đen khổng lồ, vò số thân ảnh đang dỉ chuyển, không thế không nói, thành trì này rất náo nhiệt.
Chẳng qua, thân ảnh đang lay động qua lại đó, đều rất mơ hồ.
Tất cả đều là tử linh!
Tương tự những tà ảnh của La Hồng, chẳng qua, tà ảnh La Hồng triệu hoán là những cái bóng, còn những thân ảnh này là ma quỷ chân chính.
Trong thành có nhà ớ đỏng đúc, từng hàng nhà chỉnh tề được bố trí ngân nắp.
Ổ trên mồi một gian nhà, đều có một pho tượng Phật được bao phủ trong ánh sáng xanh.
Tượng Phật vốn là vật thánh khiết trang nghiêm, nhưng, màu xanh lục của tượng Phật, lại có vài phần quỷ dị.
Bổng nhiên, La Hồng nghe được phía sau, có người gọi tên của hắn.
La Hồng xoay người, thấy từng đạo thân ảnh bay nhanh vào thành.
Rất nhiều người La Hồng nhận không ra, nhưng, những người vào được thành, chắc chắn đều phi thường cường đại.
Nhị phẩm!
Rất nhiều Nhị phẩm!
Mà sau đâm Nhị phầm, La Hồng còn nhận ra được một ít người quen, Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương cũng ờ trong đám người.
•’Lão Lat”
Một đám người vào thành, đều thấy được La Hồng.
Có sát khí nồng đậm dâng lên, bới vì trong đám cao thủ Nhị phẩm, có cao thủ người Hồ của Kim Trướng Vương Đình, cũng có cao thủ Thái Tử Hạ Cực phái ra.
Nhưng ngoài dự kiến của La Hồng, các cường giả đều không ra tay giết hắn, ngược lại từng người bay nhanh tản ra, hóa thành một đạo hắc quang, hướng từng ngôi nhà lao đi.
Thậm chí còn có cao thủ Nhị phẩm vì tranh đoạt nhà ở, mà ra tay đánh nhau!
La Hồng có chút phát ngốc, những người này Làm gì vậy?!
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương bay nhanh tới, thấy được La Hồng còn đang ngẩn người, có vài phần sốt ruột nói: “Lão La, còn khỏng mau tìm một gian nhà có tượng Phật trấn áp!”
La Hồng ánh mắt mờ mịt: “Sao?”
‘Vi sao phải tìm nhà ờ? Những cái nhà đó, đỉnh đầu có tượng Phật xanh lục Làm
ta có điểm không quen”
Tiêu Nhị Thất nghe vậy, thiếu chút nữa cười ra:
“Lúc chúng ta vào thành phải giao nộp phí vào, hạt giống tỉnh thần đã bị kéo đi, thay vào đó là khí tử linh, bây giờ chúng ta phải tìm một gian nhà áp chế khí tử linh, nếu không Một khi khí tử linh lớn mạnh, sẽ cắn
nuốt huyết nhục, biến chúng ta hóa thành vong linh Địa Tạng! Hơn nữa, một khi thủy triều hắc ám tiến tới, vong linh trong thành sống lại, thì trốn vào tượng Phật, có thể giữ được an toàn.”
“Ngươi mớ ra Địa Tạng bí cảnh, không hiểu biết quy tắc Địa Tạng bí cảnh sao?”
La Hồng hơi hoảng hốt, quy tắc bí cảnh, hắn chưa từng tìm hiểu.
“Ta chỉ là không cẩn thận gõ 81 tiếng chuông, ai biết sẽ mớ ra bí cảnh, lúc đó làm sao mà kịp tìm hiểu.”
La Hồng nói.
Về phần Khí tử linh?
Có sao?
Vì sao ta chẳng cảm thấy gì vậy?
Sao ta cứ có cảm giác như các ngươi đang gạt ta, nhưng ta không có chứng cứ.
Tiêu Nhị Thất nghe La Hồng nói, đột nhiên cảm thấy vô cùng bi thương.
Ta gõ được chín tiếng, gần như thổ không ra hơi rồi đấy.
Ngươi có thế nói tiếng người được khỏng?
Ngươi cái tén nghiệt súc này, ngươi mờ ra Địa Tạng bí cảnh, thiên hạ đều vì ngươi mà oanh động!
Kết quả ngươi chỉ không cẩn thận nên mới làm vậy.
Mà nhìn dáng vẻ La Hồng, gã liền biết La Hồng thật sự không biết quy tắc của Địa Tạng
bí cảnh.
Cảm thụ được khí tử linh trong cơ thế càng thêm lớn mạnh, Tiêu Nhị Thất cũng không nói lời vô nghĩa: “Lão La, dù sao ngươi cứ tìm nhà ớ trốn đỉ thì được rồi, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, đừng chui ra ngoài, cứtrốn ởtrong phòng không ai có thế giết ngươi.”
“Tà Phật tử, Ngố Thiên, còn có không ít cường giả Địa bảng của Kim Trướng Vương Đình đều muốn giết ngươi. Ngươi phải cẩn thận đây, ta đi trước, khí tử lỉnh trong cơ thể ta bắt đầu tàn sát bừa bãi, ta sắp không chịu được nữa rồi”
“Gặp sau!”
Tiêu Nhị Thất nói nhanh như gió, sau đó, cũng không quay đầu lại, chạy như điên đến từng ngồi nhà một, không ngừng gõ cửa.
Sốt ruột giống như cần đi nhà xí gấp, nhưng mà, mổỉ cái nhà xí đều có người, bộ dáng cực kì sốt ruột.
“Mẹ nó”
“Đều có người?!”
“Một đám nghiệt súc!”
Tiêu Nhị Thất chửi âm lên, thanh âm dần
dần xa.
La Hồng đứng lặng tại chỗ, lâm vào trầm tư.
Tiêu Nhị Thất đã mang đến cho hắn không ít tin tức.
Có người muốn giết hắn?
La Hồng đã đoán trước được nên cũng không quá ngạc nhiên, nhưng khỉ Tiêu Nhị Thất nói tên bọn họ, lại làm La Hồng rất là kình ngạc.
“Ngô Thiên? Con trai cúa Ngô Thanh Sơn?1’
“Còn có Tà Phật tử là ai? Tà
Phật ?” Ánh mắt La Hồng hơỉ hơi nhíu lại,
bỗng nhiên có chút hưng phấn.
Bổng dưng, trong lòng La Hồng có dự cảm.
Ngẩng đầu, nhìn về phía cửa thành Tân Quảng.
Một thanh niên lưng đeo hộp kiếm, trên tay quấn băng vải đen lạnh lùng nhìn hắn.
Sát khí đan chéo, mồi khắc không ngừng ngưng tụ.
Phía trên con đường chính của thành cổ
đột nhiên trớ nên áp lực.
“La Hồng?”
“Ta, Ngô Thiên của Ngô gia Đại sở”
Thanh niên nhìn La Hồng, nhàn nhạt nói.
Lời nói tuy bình đạm, nhưng sát khí cuồn cuộn.
“Hôm nay là cúng tuần của cha ta, chưa có vật hiến tế, liền lấy đầu ngươi để tế đi”
Ngô Thiên bạo phát.
Mục đích đơn giản dứt khoát, không thèm che dấu.
Lời nói vừa rơi xuống, trên đường lớn sát khí lạnh thấu xương đột nhiên bao trùm, vô số kiếm khí tựa như mưa rơi, từ mưa nhỏ sột soạt đến mưa to như trút nước!
Sát khí quanh quấn ớ trên đường chính của cổ thành.
Kiếm khí dâng trào, nhưgõ gõ lên phiến đá, phát ra âm thanh thanh túy.
Bầu không khí xơ xác, bỗng nhiên trờ nên trang nghiêm, giống như có một trận sóng xung kích vô hình, khuấy động ờ giữa thành cổ.
La Hồng nhìn kiếm khách đeo hộp kiếm
trên lưng, tuổi tác khoảng chùng hai mươi lăm hai mươi sáu, gương mặt nghiêm nghị, giữa mày và mắt có mấy phần sắc xáo, hai cánh tay buông thỏng, mảnh vải đen trên tay bị kiếm khí tác đông không ngừng bay lền.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK