Chương 393 Đến đây! Dùng lực một chút đi! (2)
Nhưng mà, trên đường chính, khi La Hồng sắp phóng đến chỗ Ngô Thiên, trong căn phòng có sự trấn áp của tượng Phật, có người mờ cửa ra.
Ngô Mị Nương cắn răng, đi ra khỏi phòng, mất đi sự trấn áp từ tượng Phật, khí tử lỉnh bên trong cơ thế nàng ta bắt đầu tăng lên nhanh chóng, nhưng, một khắc sau, một cổ kiếm khí bộc phát trên người nàng ta.
Tựa hồ như tiếng kiếm khí ngân dài, đè ép nguồn tử khí đang dao động xuống.
“Ngô Thiên, nể mặt ta”
Ngô Mị Nương bước ra khỏi Phật ốc, nói.
La Hồng quay đầu nhìn về phía Ngô Mị Nương, Ngô Thiên cũng hướng về Ngỏ Mị Nương Không ít cường giả biết được quan hệ của Ngô gia, đều đế lộ vẻ cổ quái.
Ngô Mị Nương, là kiếm chú tương lai của Ngô gia Đại sở, thiên phú mặc dù không tốt, nhưng lại có xuất thân tốt, là con cháu dòng chính của Ngô gia.
Mà Ngô Thiên, là con cháu nhánh phụ, nhưng thiên phú rất yêu nghiệt.
Theo lý mà nól, Ngô Thiên phải nghe lệnh Ngô Mị Nương.
Ngô Thiên sẽ nghe sao?
Ngô Thiên nhìn Ngó Mị Nương, mặt không biểu tình, thanh kiếm bên trong hộp sắp rút khỏi vỏ của hắn ta cũng ngừng lại.
Một lúc sau, Ngô Thiên cười “Nể mặt ngươi, mới gọi ngươi một tiếng tiếu thư”
“Nếu không ta không nến mặt, ngươi thì tính là thứ gì”
Ngô Thiên nói.
Ngô Mị Nương nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức run lên.
“Ngươi cho rằng có lão gia tử ủng hộ, ta sẽ nhận lệnh sao”
“Vị trí kiếm chủ, thì phải đế cho người có khả năng đảm nhận, Ngô gia thối nát rồi!
Ngô Thiên nói tiếp, âm thanh của hắn, vang khắp trên đường lớn thành Tân Quảng Lời hạ xuống.
Môi vị cường giả bên trong phòng, đều hít vào một hơi thật sâu.
Sắc mặt Ngô Mị Nương trắng bệch Ngô Thiên bình tĩnh nhìn Ngồ Mị Nương: “Ngươi
không nên tiến HÀ vào bí cảnh Địa Tạng này.
“Trong bí cảnh Địa Tạng, cho dù là Lục Địa Thần Tiên cũng khó mà nhúng tay vào, ngươi chết ờ đây khỏng ai có thể cứu
được ngươi, có là lão gia tử cũng không được.”
Ngô Thiên nhìn Ngô Mị Nương, thần sắc dần dần lãnh khốc.
Ngay lúc này, thân thể Ngỏ Mị Nương có chút dao động.
Nàng ta hiếu rồi!
Mục đích thật sựcúa Ngô Thiên, không phải là giết La Hồng, cái gọi là vào bí cảnh Địa Tạng đế giết La Hồng, đơn giản chỉ là cái cớ.
Một cái cớ để tiến vào bí cảnh cùng nàng ta!
Mục đích thật sựcúa Ngõ Thiên, thật ra là đế giết nàng ta!
“Lão Ngỏ, vào phòng”
“Hạng người này chỉ biết ao ước ghen tỵ với ngươi mà thôi, mặc kệ hắn ta đi, nếu hắn ta khó chịu, hãy đế chính hắn tự đi kiếm chỗ mà đầu thai một lẫn nữa đi”
Đột nhiên, trên con đường dài, âm thanh La Hồng đàm đạm phiêu đãng mà đến.
Cho đến nay, nàng ta luỏn cảm thấy mình không xứng đáng với danh vị kiếm chủ của Ngô gia, nhưng không ngờ, La Hồng có thể nóỉ ra những lời như vậy.
Ngô Thiên vẳn nhìn La Hồng với vẻ mặt vô cảm.
La Hồng cũng nhìn chằm chằm y, vẫn tiếp tục duy trì kiếm thức trên tay, trong sát hải sâu trong đan điền, là bảy mươi hai viên sát châu được vò số tà sát uẩn dưỡng.
Sau một khắc, trong kinh mạch truyền đến cảm giác như bị xé rách, kiếm khí vận chuyến, La Hồng phóng vút ra Ngô Mị Nương nhìn thấy bóng người lao ra, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Nàng ta không chút do dự, xoay người xông vào Phật đường, nàng quá yếu, tu vi chỉ mới Tứ phấm, nếu còn không cố gắng áp chế, sợ là khí tử linh sẽ nhanh chóng nuốt chửng lấy nàng ta.
Trên con đường dài.
Bới vì thuỷ triều hắc ám đang kéo đến, nên Quý Bà cầm lỏng đèn Lục sắc cũng
không thể tiếp tục để người vào thành, mà chỉ nhìn tình cảnh trong thành như đang xem kịch.
Phía trên con đường chính của cổ thành, chỉ còn lại La Hồng điều khiển bảy mươi hai thanh kiếm sát châu, lao về phía Ngô Thiên.
“Tìm chết!
Ngô Thiên mặt vô cảm, nhưng, trong lòng vừa kinh vừa giận!
Hắn ta thật sự không ngờ đến, La Hông thực sự dám chống chọi với khí tử linh trong người, ra tay với hắn ta.
Điên rồi sao?
Dù cho thiên phú của ngươi yêu nghiệt, sức chống cự đối với khí tử linh mạnh hơn so với những thiên tài khác, nhưng, tu vi của ngươi mới là gì?
Dù có mạnh hơn nữa thì có thế đến cấp độ nào?
Trong tình cảnh này mà chiến đấu, chỉ làm cho sức ăn mòn của khí tử linh trờ nên mạnh thêm.
Ngu xuẩn!
Đây là đánh giá của Ngô Thiên với La
Hồng.
Nhưng, La Hồng đã muốn chết, hắn ta cũng không cần phải thủ hạ lưu tinh.” (“Thương xót đối thủ)
Bang!
Bên trong hộp kiếm, một thanh trường kiếm màu xanh đột nhiên xuất ra khỏi vỏ, trong nháy mắt, trên người Ngô Thiên, kiếm khí không ngừng ngưng tụ.
Ngô Thiên dùng kiếm chỉ ngự kiếm, võ số kiếm khí ngưng tụ ờ xung quanh đỉnh đầu hắn ta, ở trên đỉnh đầu của hắn ta, giống như có một chiếc hồ ảo ảnh không ngừng mờ rộng, kiếm khí trong hồ như cũng luồng sấm sét hình vòng cung đang không ngừng nhảy lên.
“Kiêm pháp Ngô gia, Lồi Trì kiếm khí!”
Vừa ra tay, đã là sát chiêu!
Oanh!
Kiếm chỉ nhẹ nhàng giơ lên, hời hợt lên tiếng.
Trong phút chốc, uy lực trời đất tụ hội, trong Lôi Trì kiếm khí, có một đạo Lôi kiếm phi nhanh ra ngoài.
ầm ầm!
Nêu không phải mặt đất cố thành vô cùng kiên cố, sợ là giờ phút này đã bị nứt thành hai nửa.
Kiếm chỉ của La Hồng đẩy về phía trước, trong kỉnh mạchm vô số kiếm khí bắt đầu sôi trào cuồn cuộn, sau một khắc, hóa thành một ngọn núi kiếm màu đen nguy nga.
Cỏn Luân lay lỏi trì!
Đông!!!
Một tiếng vang trầm đục nổ tung.
Kiếm Côn Luân của La Hồng trực tiếp tách thành bốn năm mảnh, trong nháy mắt nổ tung, trên thân kiếm Sát Châu, kiếm khí lôi trì quấn quanh, nhao nhao bắn bay về phía La Hồng.
La Hồng hơi biến sắc, Hư ảnh Thánh nhân đang phát ra cảnh báo, nguy hiểm!
Hạng ba Địa bảng, quá mạnh rồi!
So sánh với tu vi kiếm thuật Ngũ phẩm, quả thực là một trời, một vực!
Sức mạnh chênh lệch quá lớn!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK