Chương 399 Kinh không, hỉ không, ngạc nhiên không? (4)
Được lắm, ngươi cập nhật nửa ngày, hoá ra lại thêm cái công năng chẳng đáng kế gì như thế.
Dù cho công năng này có thể giúp cho việc thu thập tội ác trờ nên dê dàng hơn.
Nhưng là, nhìn thế nào cũng có cảm giác như đống công năng này khiến La Hồng hắn phát triển theo hướng hẹp hòi thế.
La Hồng hắn… trông giống hạng người hẹp hòì lắm sao?
La Hồng mắng thầm một câu xong, liền lấy bút than từ trong ngực ra, dùng tay viết tên Ngô thiên vào cột đối tượng nhắm vào.
Ngô Thiên chưa chết.
Mặc dù bị hắn hố nên bị thuỷ triều hắc ám đập trúng, nhưng là, thời khắc cuối cùng, hắn ta vằn xông được vào trong Phật ốc, giữ được tính mạng.
Người này, La Hồng chắc chắn phải giết!
Dù sao, giữa hai người cũng có thù hận khó mà giải quyết được.
Không phải La Hồng giết chết hắn ta, thì
chính là hắn ta giết chết la Hồng. Mặc dù rất có thể Ngô Thiên nghĩ rằng La Hồng đã bị thuỷ triều hắc ám cắn nuốt, chắc chắn phải chết mất xác rồi.
Nhưng La Hồng chính là kẻ am hiểu cách làm sao cho người ta cảm thấy kinh hi.
ầm ‘âm ‘âm!
Cửa Phật ốc đang không ngừng rung động.
Sức mạnh của Kim Thi vô cùng lớn, theo va chạm, toàn bộ Phật ốc cũng đều đang rung động.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa này sớm muộn gì cũng sẽ bị phá!
La hồng cất sách da người đi, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Châm chậm giơ tay lên, trong lòng bàn tay, tử khí tối đen như mực nối lên, đây là khí tử linh đã bị tinh luyện thành lực tà sát, chỉ còn lại tử khí, là tử khí đơn thuần.
Mà tử khí này, cũng là nguyên nhân Kim Thi cứ nhắm chặt lấy La Hồng.
“Ngô Thiên…
La Hồng nhếch miệng nớ nụ cười, vừa
ghi tên hắn ta vào sách da người, còn nóng hổi đây.
Hẳn khoanh chân ngồi xuống.
Trong đầu óc La Hồng, sức mạnh tinh thần bắt đầu phun trảo.
Trong gian Phật ốc Ngô Thiên đang ẩn núp.
Hắn ta đang ngồi xế bằng, không ngừng luyện hóa khí tử lỉnh trên người, phía sau lưng của hắn ta, máu thịt be bét, khí tức trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Lần này, hắn ta quả thật phải chịu thiệt thòi lớn.
Có điều, đây là do nhất đại thiên kiêu La Hồng dùng mạng để khiến hắn ta bị thương, vẫn nằm trong phạm vi hắn ta có thế tiếp nhận được.
Dù sao, La Hồng chết rồi.
Tiếp theo đây, chỉ cần chữa khỏi vết thương, Ngô Mị Nương cũng sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn ta.
Bỗng nhiên, hắn ta mớ bừng mắt ra.
Trong ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhím chằm chằm cái bóng của chính mình do
ánh sáng xanh của Phật chiếu ra.
Đột nhiên, cái bóng của hắn ta kéo dài, một thứ gì đó màu đen nhúc nhích.
Một đạo hắc ảnh hiển hiện.
Hắc ảnh?
Ngô Thiên khẽ giật mình, sau một khắc, đôi mắt hắn ta co rụt lại.
“La Hồng? Không chết?”
Quả nhiên, hắc ảnh kia vặn vẹo nhúc nhích rồi hoá thành dáng vẻ của La Hồng.
La Hồng cười nhạt nhìn Ngô Thiên, kinh không, hỉ không, ngạc nhiên không?
Hẳn giơ tay ném ra, một đoàn vật chất màu đen liền rơi mạnh vào trong phòng của Ngô Thiên, phát ra một tiếng trầm đục.
Âm!
La Hồng chẳng hề dừng lại dù chỉ là một khác, lại lần nữa dỉ hình hoán ảnh rời đi, Tà Ảnh trong phòng Ngô Thiên, cũng nhanh chóng tiêu tán.
Bầu không khí vỏ cùng yên tĩnh.
Chỉ còn lại Ngồ Thiên trừng mắt, nhìn chằm chằm vào đống vật chất màu đen và La Hồng ném ra kia.
vé mặt hẳn ta ngơ ngác, đồng thời, trong lòng không ngừng nổi lên dự cảm xấu.
Cùng lúc đó.
Tiếng phá cửa của đám thi quỷ ngoài phòng, bổng nhiên đều ngừng lại.
Tiếng đập cửa nặng nề kia đột nhiên ỉm bặt lại, đặc biệt là nơi trước Phật ốc La Hồng đang ờ, khi đồ vật màu đen trong tay La Hồng biến mất, tiếng Kim Thỉ phá cửa bỗng nhiên im bặt.
Trong phòng, La Hồng vốn đang bị hao hụt tỉnh khí thần nghiêm trọng do liên tục thi triển Di Hình Hoán Ảnh đang híp mắt chờ phản úng của Kim Thi kia, từ đó xác định phải chăng Kim Thi bỉ thứ màu đen kia hấp dân, nên mới quấn chặt lấy hắn.
Rất lâu sau, la Hồng dán tai vào cửa, nghe được tiếng bước chân nặng nề rời đi của Kim Thị.
Khóe miệng La Hồng cong lên, hắn biết… Mình đã đánh cược đúng rồi!
Vật chất màu đen này, hoặc cũng có thế gọi tử khí thuần khiết sau khi bị chiết tách hết tà sát, chính là nguyên nhân tại sao Kim Thi vẩn luôn khoá chặt lấy hắn.
Có lẽ tử khí có tác dụng định vị, hoặc có thể tử khí này là thứ mà hành thi cần.
Cho dù là trường hợp nào, La Hồng đều có thể chắc chắn một điều.
Ngô thiên… Sẽ kinh hi lắm đây.
Mà giờ phút này, trong Phật ốc, có một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân Ngô Thiên xông thẳng lên đầu.
Tiếng phá cửa bên ngoài đột nhiên biến mất làm cho trái tim của Ngố Thiên như muốn ngừng đập.
Có vấn đê!
Tuyệt đối có vấn đề, La Hồng không thể nào tốn sức vào Phật ốc của hắn ta chỉ đế tặng quà.
Trong lòng Ngô Thiên cảm thấy ớn lạnh đến rợn cả người, hắn ta tận mắt nhìn thấy La Hong bị thủy triều hắc ám nuốt hết, thế nhưng… La Hồng lại khõng chết!
Không thể tường tượng nổi, khiến hắn ta quả thực không dám tin vào hai con mắt của mình.
Nếu không phải hắn ta tận mắt nhìn thấy La Hồng còn sống thì có lẽ hắn ta vẫn cho rằng La Hồng đã biến thành ma trong bí cảnh
Địa Tạng.
Ngô Thiên nhìn chằm chằm thứ màu đen trên mặt đất kia, da mặt bồng nhiên run lên!
Đây chính là khí tử linh!
Một đổng tử khí vỏ cùng thuần khiết!
Âm!
Bỗng dưng, cánh cửa bị gõ, thanh ám giòn giã nổ vang trong toàn thành Tân Quảng.
“Quả nhiên có trá!t”
Ngô thiên vừa sợ vừa giận, cơ thể nhanh chóng lao vụt đi, tránh xa khí tử linh.
Oanh!
Ván cửa nổ tung!
Kim Thi và rất nhiều ngân giáp thi cùng bộc phát sức mạnh, chỉ trong nháy mắt đã làm nổ tung cửa của Phật ốc!
Bức tượng Phật phủ ánh sáng xanh trên căn phòng Ngô Thiên ớ bồng xuất hiện đây vết nứt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK