Chương 438 Một kiếm của Tà Thân làm cho bóng tối trở lại (1)
Tà Phật Tử chưa từng nghĩ tới thực lực của La Hồng lại đột nhiên tăng vọt.
Tốc độ di chuyến nhanh đêh mức hắn ta không kịp nhìn.
Quá nhanh!
Trong lòng Tà Phật Tử run lên, trên đỉnh đầu đã có một bước chân giầm xuống, bên trong bước chân ẩn chứa sức mạnh kinh khủng khiến cho Tà Phật Tử lập tức biến sắc.
La Hồng thế mà van còn át chủ bài!
Hơn nữa át chủ bài này hình như không bình thường.
Gã là người đứng đầu Địa Bảng của Đạì Hạ, có sức mạnh chiến đấu với Nhất phẩm, thế nhưng lúc này trong lòng lại có phần không nắm chắc cho lắm.
ầm ầm!
Lời nói của La Hồng vừa mới truyền đến tai cúa Tà Phật Tử.
Một cú đạp nặng nề đã đạp xuống, không cho Tà Phật Tử cơ hội phản ứng.
Bước chân kia đạp về phía đỉnh đầu trơn
bóng của Tà Phật Tử.
Nếu như đầu của Tà Phật Tữ bị bước chân ẩn chứa sức mạnh kinh khủng đạp trúng thì có lẽ sẽ bị đạp cho gẵy cổ Hai bàn tay của Tà Phật Tử đang nắm chặt phật châu bỗng nhiên giật ra, chuỗi phật châu bị kéo cãng, hai bàn tay của hắn tava chạm mạnh với bước chân đang đạp xuống của La Hồng!
Uỳnh!
Một luồng khí vò hình nổ tung, sắc mặt Tà Phật Tử thay đổi, lúc này trong cơ thế của hắn ta còn giữ lại sức mạnh ý chí khi Phật Thủ phụ thế cho nên uy lực của một chường này vò cùng mạnh mẽ.
Lúc này hắn ta thậm chí có thể so vớì Nhất phẩm trên Thiên bảng.
Thế nhưng hắn ta lại cảm thấy hai bàn tay của mình giống như va chạm với thú hoang thời hồng hoang, sức mạnh khổng lồ làm cho cả chuỗi phật châu, thân thế của hắn ta hoàn toàn mất khống chế hóa thành một tỉa sáng màu trắng hòa vào bên trong bóng tối vô biên.
Đông!
Tiếng nổ rung chuyển cả trời đất.
Bên trong thủy triều lên xuống của bóng tối có một cột nước cao màu đen vọt lên, sau đó cột nước nổ tung hóa thành mưa lớn.
Những gợn sóng nhộn nhạo không ngừng lao ra mọi hướng.
Mưa đen cuồn cuộn khắp bầu trời, trong hư không La Hồng với hai con ngươi màu tím chắp tay, nâng cằm, mũi vềnh lên trời.
Chân phật?
Ổ trước mặt của Chí thì cũng chỉ là cái r’ắm mà thôỉí
Mà ờ bên trên bầu trời.
Phật Thủ ngưng mắt nhìn La Hồng với hai con ngươi màu tím, đây là ý chí phụ thể sao?
“A Di Đà Phật… Trong lòng quả nhiên có ma.
“La thí chú, ngươi quả nhiên đã nhập ma.
Phật Thủ nói, âm thanh to giống như chân phật ờ trên chín tầng mây quan sát nhân gian, trách trời thương dân.
“Bần tăng đế phật tử độ ngươi quả nhiên là không sai, truyền thừa của Địa Tạng cũng
không nên giao cho một người đẵ nhập ma.
Phật Thủ nói.
Một bên khác, Phu tử đang bị chuông Vạn Phật trói buộc dường như đã hơi hiếu rõ tính nết của Tà Thần này.
Tà Thần này hơi ngốc, hoặc có thể nói là đơn thuần…
Phu tử vừa mới nghĩ tới việc, mới đây thôi, ông thế mà lại cẵi nhau với Tà Thần ngốc này thì đột nhiên có cảm giác như mình đã xuống cấp, hình tượng vò địch mình dựng lên trong lòng tiểu đồ đệ lúc này có lẽ là ngang hàng với Tà Thần rồi.
Vé mặt của Phu tử lập tức toát ra vẻ u sầu, chuyện này nên làm thế nào cho phải đây.
Muốn bồi dưỡng tiểu đồ đệ đi đúng con đường chính đạo quả thật là nhọc tâm mà.
Một bên khác Phật Thủ nhìn thấy Phu tử nhíu mày thì không khỏi cười nhạt, quả nhiên ngay cả Phu tử cũng bắt đầu lo lắng cho La Hồng.
Thế nhưng hiện tại lo lắng thì có tác dụng sao?
Mặc dù việc Phu tử xuất hiện nằm ngoài
dự đoán của ông ta nhưng lại hợp tình hợp lí.
“A Di Đà Phật, nhập ma thì hiển nhiên sẽ phảỉ trừ ma.”
Hư ảnh Phật Thủ to lớn chậm rãi mờ miệng.
Mà La Hồng tóc đen bay tán loạn, áo trắng tung bay, chắp tay ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh Phật Thủ.
“ồn ào!”
“Con lừa trọc, ngậm miệng lại cho Chỉ!”
Giọng nói của La Hồng bùng nổ ờ phía trên thủy triều hắc ám.
Phật Thủ:”…”
Mà bên trong thủy triều hắc ám có một hình tròn được phật quang bao phủ, một đài sen từ trong đó chầm chậm trồi lên, dòng nước của thủy triều hắc ám tràn ngập khí tử linh đáng sợ lại không cách nào ăn mòn hoa sen.
Gần bùn mà chẳng hỏi tanh mùi bùn, sen được gột rửa trong nước trong nhưng không hề lộ nét kiều diễm mỹ miều!
Ổ giữa đài sen phật, tăng bào màu trắng của Tà Phật Tử bay lên, hắn ta ngồi xếp bằng
ở trên đó, ngồi giữa sự bao phủ của phật quang giống như phật Thích Ca Mâu Ni bằng vàng.
Gã tụng niệm phật hiệu, lặp lại việc mình đã làm từ lúc sinh ra đến giờ.
Tiếng A Dì Đà Phật dần dần vang dội, khí tức cúa Tà Phật Tử cũng bắt đầu không ngừng tăng lên.
Thủy triều hắc ám ở xung quanh được chiếu sáng, hết bỏng sen này đến bông sen khác nớ ra ờ trong thủy triều hắc ám nhưng không hề úa màu.
Tà Phật Tử đứng dậy ưỡn thẳng lưng ngẩng đầu nhìn La Hồng với hai con ngươi màu tím đang lơ lửng ớ trên bầu trời.
“Phật nóỉ ma quỷ gây tai họa cho chúng sinh, cho nên chúng sinh đều khổ”
“Cho nên có ma thì cần phải độ, trước khi độ chúng sinh thì cần phải độ ma”
Tà Phật Tử nói.
Sau đó hung hăng đạp bàn chân đeo giày cỏ không nhỉềm bụi đất xuống.
Đài sen ờ dưới người lập tức nổ tung, một cây thiền trượng màu vàng sinh ra dưới đài sen phật sau đó lơ lửng lên trên rồi bị Tà
Phật Tử nầm chặt, bàn tay còn lại của Tà Phật Tử dựng thẳng đứng, sắc mặt nghiêm nghị.
Thiền trượng màu vàng đó là Kim Cương Hàng Ma Trượng – một trong nhũng bảo vật của Vọng Xuyên Tự, mặc dù kém hơn nhiều so với chuông Vạn Phật được tích tụ bời phật vận trong tám nghìn năm, nhưng mà vân là bảo vật cấp cao.
Giờ phút này bị Tà Phật Tử nắm trong tay khiến sức chiến đấu của Tà Phật Tử tăng lên ít nhất là ba phần.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK