Trong phút chốc, tóc đen hóa thành tóc bạc.
Mọi thứ trong trời đất đều trở nên u ám hơn trước mặt của La Hồng.
Khóe môi La Hồng mỉm cười.
“Gia Luật Sách…”
“Không phải ngươi muốn báo thù cho thương ưng của mình sao?”
“Thếthì nhất định… Không được bỏ chạy nhé.”
La Hồng nói.
Vừa nói dứt lời, La Hồng giơ tay lên, năm ngón tay co thành lưỡi câu, bồng nhiên vung lên.
Vù vù vù!
Bảy mươi hay chuôi kiếm Sát Châu bị cương khí của Gia Luật Sách bắn ra, đúng vào lúc này, tất cả những mũi kiếm đều hướng lên trời, chĩa vào bầu trời!
Hừm?
Vẻ mặt Gia Luật Sách khẽ thay đối.
Đã thấy trong con ngươi của La Hồng ánh lên tà ý mạnh mẽ, kiếm khí màu bạc chồng chéo bắn ra từ trong cơ thể của hắn.
Bảy mươi hai chuôi kiếm Sát Châu này tựa như thác nước ngược chiều, bật ra tiếng vang lanh lảnh, sau đó, nước mưa đọng lại trên mặt đất sôi lên sùng sục giống như nước nôi.
Từng hạt nước nối tiếp nhau bắn lên, lơ lửng giữa không trung.
Giống như bị kiếm khí của La Hồng dần dắt!
Ngô Mị Nương giống như bị sét đánh, nhìn chằm chằm một chiêu này của La Hồng, ngỡ ngàng khó tin quay đầu nhìn La Hồng đang đeo mặt nạ.
“Đây là…”
“Kiếm chiêu “Lục Côn Luân” của Cung Hạo?!”
Ngô Mị Nương là thiên tài kiếm thuật xuất thân từ trong thế gia kiếm đạo, cực kỳ nhạy cảm với kiếm thuật.
La Hồng vừa học vừa thực hành, học được kiếm chiêu của Cung Hạo, cũng cùng lúc hòa mình làm một thể với kiếm thuật!
Quái vật!
Yêu nghiệt!
Đây thiên phú kiếm đạo gì chứ?!
Ngô Mị Nương đã từng cho là thiên phú kiếm đạo của mình đã cực kỳ tốt rồi, nhưng giờ phút này lại có cảm giác bị đả kích rất lớn.
Tuy rằng Tiêu Nhị Thất không hiểu về kiếm, nhưng thân lang bạt trong giang hồ, đã có biết bao kiếm khách chết dưới song đao của gã, cũng hiểu rõ học được kiếm chiêu ngay tại chổ thì biến thái tới cỡ nào.
Gia Luật Sách cũng nhìn chằm chằm, sợi tóc xơ cứng bay tán loạn.
Y cảm nhận được một loại áp lực, loại áp lực này y chỉ từng cảm nhận được ở trên người của Sở Thiên Nam đứng thứ hai Hoàng bảng mà thôi.
Nhưng La Hồng trước mắt này cũng mang lại cảm giác như thế cho y?
Kiếm khí tán loạn trào ra khắp nơi, hòa vào kiếm trận.
Chân trái La Hồng hơi cong lên, chân phải duỗi thẳng ra, bàn tay đưa lên chầm chậm vẽ hình vòng cung trong không khí, cuối cùng hóa thành ngón giữa và ngón trỏ khép lại cùng nhau.
“Bảy mươi hai kiếm thành Côn Luân.”
Ầm!
Bảy mươi hai thanh kiếm xông thẳng lên trời, mang theo vô số những giọt nước mưa, cuối cùng mũi kiếm cùng lúc quay ngược về phía dưới, giống như thác đen đổi chiều.
Một tòa kiếm sơn màu đen tỏa ra bóng mờ.
Bên trên kiếm sơn, có tiên nhân chỉ tay.
Đùng!
Trong chớp mắt kiếm sơn như trời đất ngả nghiêng, bỗng nhiên nện xuống.
Cương khí quanh người của Gia Luật Sách bay tán loạn, y ngước nhìn kiếm sơn đang đè xuống, bước lên một bước, làm thế trung bình tấn, hai tay giang ra như cánh đại bàng lớn, giống như Côn Bằng, rung chuyển Côn Luân!
Cành!!!
Trong nháy mắt vô sô’ kiếm khí ập xuống như thác nước gột rửa.
Có cương khí thuận gió bay lên, hóa thành một con chim đại bàng lớn giương cánh ra.
Va chạm chấn động làm toàn bộ mặt đất nơi hẻm sâu rạn nứt, gạch xanh bay tứ tung, không ngừng nứt nẻ.
Thời khắc này đâu chỉ là sự va chạm giữa chiêu thức, mà là tranh đấu khí thế!
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương bị khí tràng bạo phát trên người của La Hồng làm chấn động phải lùi ngược về sau mấy bước, hai người cực kỳ chấn động.
La Hồng giờ phút này, sợ là đang nắm giữ sức mạnh của năm vị trí đầu trên Hoàng bảng!
La Hồng dưới Mặt Nạ Tà Quân, ánh mắt sáng rực, có mấy phần hưng phấn.
Hắn lại kẹp ngón tay lại.
Kiếm sơn lại đè ép, vô số kiếm khí thét gào phóng xuống, làm mặt đất nứt ra từng khe hở.
Nhưng rất nhanh sau đó, La Hồng nhíu mày, hắn cảm nhận được kiếm khí trong kinh mạch hơi không thể trụ vững được nữa.
“Tu vi kiếm khí vần còn quá yếu.”
Nói thầm một câu.
Trong con ngươi của La Hồng ánh lên ánh sáng mạnh mẽ.
“Cho ta mượn ba năm pháp lực!”
Pháp lực kết tinh nơi vầng trán nhất thời tỏa ra ánh sáng chói lọi, sinh ra một lực kháng cự mạnh mẽ, nhưng vần bị rút đi nhanh chóng, kiếm khí trên người La Hồng chấn động, không ngừng chồng lên.
Chỉ trong chốc lát, pháp lực kết tinh lại dần u ám trở lại.
Mà kiếm sơn màu đen kia lại càng chân thật hơn, giống như ngọn núi di chuyển đè ép người.
Mang theo pháp lực ba năm, La Hồng tiếp tục gõ ngón tay.
Đùng!!!
Kiếm sơn nổ tung, cương khí nứt toác.
Luồng khí khủng bố chấn động.
ở một đầu khác của hẻm sâu, áo giáp nhuốm máu khéo léo trên người Gia Luật Sách chất chồng vết kiếm, nứt toát tan tành.
Y hơi thở dốc, nhìn chằm chằm La Hồng.
Xung quanh cơ thể của y, bảy mươi hai thanh kiếm Sát Châu thi nhau đâm xuống mặt đất, như mộ phần bằng kiếm mọc lên san sát.
La Hồng đeo Mặt Nạ Tà Quân, có mấy phần thất vọng.
“Như vậy còn không được sao?”
Mượn pháp lực kết tinh ba năm pháp lực mà vẩn chưa được hay sao?
Kẻ đứng thứ ba Hoàng bảng…Thật sự rất mạnh.
Nhưng mà…
La Hồng đang đeo Mặt Nạ Tà Quân hất cằm
lên.
Chuyển Sát đan nuốt vào trong người, khí huyết sôi trào cuồn cuộn đúng lúc này thi nhau hóa thành Tà Sát tràn vào đan điền.
Khí Chính Dương trên người lại càng rực rỡ.
Nhưng La Hồng lại nở nụ cười.
Hai tay mở ra, bổng nhiên giơ lên!
“Đứng dậy!”
Sau lưng của hắn, thi thế chất thành núi, máu chảy thành sông.
Thế nhưng theo một tiếng ra lệnh, từng chiếc bóng dưới những thi thể này nhúc nhích, có mấy cái bóng đen đứng im lặng…
Dù là Trường Bình quận chúa bị xoắn thành thịt nát cũng nhúc nhích bò lên.
Từng vị thiên tài, từng cái bóng nhúc nhích, kéo dài đứng im lìm.
Bên trong cái bóng của Võ cử, một cái Tà Ảnh cao lớn chừng khoảng hai mét bò ra, giống như bò lên từ địa ngục, khí tràng khủng bố, lực đè ép cực kỳ mạnh mẽ.
Trong xác chết của Cung Hạo cũng hiện ra Tà Ảnh, khoanh chân bay lơ lửng trong không trung, sáu cái bóng của phi kiếm đằng sau cũng không ngừng thét gào, tràn ra kiếm khí.