Chương 423 Thiên địa cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu (1)
Huyện An Bình , Đòng Sơn, Tắc Hạ Học Cung.
Lý Tu Viền đội vòng hoa do La Tiếu Tiểu bện cho ỵ, nghiêng người nằm bên gốc cây đào đọc sách thánh hiền, tay vân vê một cánh hoa đào.
Bỗng dưng, trong lòng y xuất hiện một cảm giác khó diễn tả, y ngồi thẳng, quay đầu nhìn về phía tiếu lâu Xuân Phong.
Một đạo chính khí cuồn cuộn bay ngang qua đầu y xõng thẳng lên trời, đánh thẳng vào chín tầng mây bên trên Học Cung làm chúng chia năm xẻ bảy.
Đôi mắt Lý Tu Viền đột nhiên sáng lên, nhìn thoáng qua La Tiểu Tiếu ngồi dưới đất kình ngạc nhìn lại mình.
Lý Tu Viền cười ôn nhu, xách La Tiểu Tiểu lên, chạy như gió ra khỏi rừng hoa đào, một đường chạy như điên, xuất hiện ở phía trước tiếu lâu Xuân Phong.
Dường như có cuồng phong nổi lên, trong trời đất tựa hồ có uy áp đè nén kích động.
ống tay áo rộng của trường bào của Lý Tu Viễn đang mặc không ngừng lay động.
“Đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc ta cũng có cơ hội nhìn thấy Phu tử ra tay.”
Lý Tu Viền cười khẽ, từ khi bái nhập môn hạ của Phu tử, y cũng chưa từng thấy Phu tử ra tay lần nào, y không nghĩ tới, thế mà lần này Phu tử lại ra tay vì tiếu sư đệ.
“Đây là ý chí phụ thể sao?”
“Phu tử thế mà lựa chọn ý chí phụ thể, không hổ là tiểu sư đệ, không hổ là bảo vật Phu tử nhìn trúng ”
Lý Tu Viển cảm khái vạn ngàn lần.
Y cất bước về phía Tiểu lâu Xuân Phong, lại bị khí lãng vô hình đánh bật ra, không cách nào đi lên phía trước, không thế tiến thêm bất kì một bước nào.
“Xem cho kĩ càng, học cho tốt, Tu Viền, ngươi chỉ còn kém một bước, học hành chăm chỉ, có thể có bước đột phá.”
Thanh âm Phu tử nhàn nhạt và âm thanh ghế bập bênh khẽ lay động truyền từ Tiểu lâu Xuân Phong ra ngoài.
Hiến nhiên, cái gọi là ý chí phụ thế cũng khồng tính là vấn đề lớn với Phu tử.
vé mặt của Lý Tu Viền nghiêm nghị, y buông La Tiếu Tiếu xuống.
Tay áo rộng bay bay phiêu dật, nâng tay lên, song chướng đan vào nhau, trịnh trọng khom người với Tiểu lâu Xuân Phong.
Nếu không có vòng hoa đào trên đỉnh đầu, có lẽ khung cảnh sẽ càng trịnh trọng thêm vài phần.
“Dạ, học trò đã rõ.”
Lý Tu Viền nói.
Sau đó, y khoanh chân ngồi xuống, ngửa đầu quan sát chính khí cuồn cuộn trên đính đầu, cảm nhận sự hùng vĩ nguy nga, lộng lẩy của chính khí.
La Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn Lý Tu Viền một cái, lại nhìn Tiếu lâu Xuân Phong, cũng rất ra dáng ra hình khoanh chân ngồi xuổng, quan sát chính khí.
Một ngày này.
Các bá tánh huyện An Bình ồn ào, náo nhiệt.
Mỗi một bá tánh đều cảm thấy ý thức chính mình trở nên thanh minh, thậm chí không ít bá tánh nhiềm bệnh còn phát hiện bệnh nặng của mình dường như đã tiêu tan,
rất nhiều người thân thế mỏi mệt giờ lại thần thanh khí sảng.
Bọn họ đì ra khỏi phòng, đi ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời an tĩnh có những dòng chính khí mênh mông chảy xuôi, kinh hỉ, cung kính quỳ rạp xuống.
Trong huyện nha.
Lưu huyện lệnh sớm đã cớì quan bào, sau khi phản Hạ, tuy ông ta có thể giữ được tánh mạng, nhưng khổ sớ cũng chỉ một mình ông ta biết.
Giờ đây có thể xem như ồng ta đã hoàn toàn cùng một giuộc với La gia.
Đương nhiên, với thực lực La Hồng, một tên huyện lệnh nho nhỏ như óng ta, e là hắn còn chướng mẳt.
“Chính khí ”
“Cho dù là trăm đại nho Nhất phấm cũng chưa chắc có thế tụ ra chính khí bực này, là Phu tử sao?”
“Đất trời cao bao nhiêu, Phu tử cao bấy nhiêu
Lưu huyện lệnh cảm khái.
Sau đó, ống tay áo của ông ra run run,
đôi tay chắp lại, hành lề, khom người.
Các Đại vương triều đều chấn động, rất nhiều cường giả đang ấn náu hăng hái mở mắt ra, nhìn về phía bầu trời, khiếp sợ và kích động không thòi.
Một số người cảm thụ được chính khí mênh mông, vốn dĩ đang ngo ngoe rục rịch, càng thêm thu liềm hơi thờ.
“Nhân gian có Phu tử, thật đáng sợ.”
Hết tiếng than thở này đến tiến than khác vang vọng, quanh quẩn.
Mà rất nhiều thư viện trên thiên hạ lại vui vẻ hết sức, đây là trận cuồng hoan của những người đọc sách.
Rất nhiều học sinh nho môn vô cùng kích động, bọn họ đến những nơi rộng lớn, khom người chắp tay, hành đại lề với vòm trời.
Vò số người xuyên nho sam, thư sinh nho nhã đến những thư viện sau núi ngồi, ngửa đầu nhìn chính khí mênh mông.
Phủ nha, phủ Giang Lăng ủ.
Trương Tinh Chỉ nhìn chính khí vắt ngang qua đất trời, lan tỏa khắp mọi nơi, rốt cuộc La Hồng đã làm gì trong bí cảnh mà có
thế kính động đến Phu tử.
Nhưng y khống suy nghĩ quá sâu mà hành lề với chính khí mênh mông, lại khoanh chân ngồi, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo, đây là một đại cơ duyên với nho sinh khắp thiên hạ.
Tôn thống lĩnh bên người y chính là một vị võ phu điển hình, không hợp với nho môn, tất nhiên sẽ không thu hoạch được cái gì, nhưng hắn ta cũng hít một hơi, La Hồng trong bí cảnh này có thể kinh động Phu tử, Xem
ra rất được Phu tử coi trọng a.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn ta thấy Phu tử ra tay, ra tay một cái đã khiến thiên hạ đều chấn kỉnh!
Không chỉ là phủ Giang Lăng, mà trong các phú khác của vương triều Đại Hạ, rất nhiều Nho thần, người tu hành hay chỉ là người đọc sách đơn thuần tại thời khắc này cũng đều khom người, hành lễ.
Đế kinh vương triều Đại Hạ.
Thành Thiên An.
Trong thâm cung.
Hồ phi Huyền Ngọc phì mặc bào phục hoa lệ, dáng người lay động, ngưng mắt đi ra
khỏi cung điện, châm chậm cất bước lên con đường dài, ngắm nhìn chính khí ngưng tụ.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, mờ miệng.
“Phu tử ờ nhân gian
“Thật mạnh, cao không thể với tớỉ khỉên người khác thật tuyệt vọng”
“Khó trách Hạ Hoàng muốn Tắc Hạ Học
Cuna rời khỏi Đế kinh .”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK