Chương 431 Nếu như ngã phật là khố vậy ai độ chúng sinh? (2)
Một bên khác, cơ thể phụ thế lão thiên SƯ của Hồng Bách Uy khẽ lắc, hai con ngươi màu vàng cười xấu hổ muốn thoát khỏi nơi này.
Phu tử thật là ngang ngược…
Vân Trùng Dương đến từ Côn Luân Cung, thân là tiên nhân chuyến thế không thể nghi ngờ là có quan hệ rất lớn với Côn Luân Cung.
Nhưng mà phu tử chẳng quan tâm chém xuống một kiếm.
Sự quả quyết, bình tĩnh kia dường như thiên hạ đệ nhất thánh địa Côn Luân Cung ờ trước mặt của ông cũng không là gì cả.
Hồng Bách Uy với hai con ngươi màu vàng bóp ngón tay, run rẩy giống như một đóa hoa tàn trước gió bão Chính Khí Hạo Nhiên do kiếm chém ra.
“Vân Trùng Dương… Mệnh cách thông thiên, y chính là bố cục ờ nhân gian của Thiên Môn cũng là nhân vật chính của nhân gian trong năm trăm nám trong tương lai, giờ y bị chém như vậy thì sau này Thiên Môn sẽ phải hứng chịu sự cắn trả khôn lường của vận
mệnh!1’
Lão thiên sư run giọng nói.
La Hồng với hai con ngươi màu vàng dường như nghe thây, khẽ liếc mắt nhìn óng ta, khóe miệng nhếch lên: ’’Nhân vật chính của nhân gian trong năm trăm năm trong tương lai?”
“Chỉ bằng y? Cũng xúng sao?”
Phu tử nói.
“Sau này Thiên môn sẽ bị khí số phản phệ, lão phu sợ gì chứ?”
Phu tử lại nóỉ.
Lão thiên sư lập tức á khẩu không trả lời được.
Xoet.
Cơ thể tiên phong đạo cốt của Vân Trùng Dương bị chém làm hai nửa, vô số giọt máu màu vàng bay lả tả, nương theo nội tạng vỡ vụn từ trên không trung rơi xuống.
Nhưng mà…
La Hồng phóng tới, thuấn di xuất hiện ờ trước thân xác Vân Trùng Dương bị chém chết.
Bàn tay nhẹ nhàng vung ra, năm ngón
tay biến hóa chậm rãi nhẹ nhàng di chuyển lấy ra một quang cầu có hào quang vô tận sáng lấp lóe.
Tiên khí lượn lờ quấn quanh trên đó.
Đây là… Biển ý chí của tiên nhân chuyến thế trong người Vân Trùng Dương.
Hai con ngươi màu vàng của La Hồng nhìn thoáng qua, cười khẽ nhìn về phía Địa Tạng Bồ Tát đang nhìn ỏng rồi vứt quang cầu này cho Địa Tạng Bồ Tát.
“Trước khi tọa hóa thì dùng cái này để bọc Địa Tạng Xá Lợi, còn có thế trấn áp Địa Ngục thêm ba năm…”
“Thực lực của tiểu tử La Hồng vẵn còn quá yếu, hơn nữa Rất xấu xa, hắn vẫn luôn
muốn trở thành Tà tu, huống hồ tiếu tử này giơ cao lá cờ phản Hạ nên ba năm này hắn không thể ngồi trấn giữ Địa Ngục.”
Phu tử nói.
Địa Tạng Bồ Tát khẽ giật mình.
“Không cần lo lắng, ngươi quản Địa Ngục, lão phu quản nhân gian, nếu như Địa Ngục sụp đổ, nhân gian cũng sẽ rơi vào bạo động đen tối, lão phu sẽ không trơ mắt nhìn Địa Ngục sụp đổ”
“Ba năm là đú rồi”
Phu tử nói.
Địa Tạng Bồ Tát nghe thấy những lời này mới nở nụ cười, nụ cười xán lạn như hoa nố.
Không có nghi ngờ mà rất tin tướng phu tử.
Hai con ngươi màu vàng của La Hồng xoay chuyến, rơi vào trên người Hồng Bách Uy và Tà Phật Tử.
Hồng Bách Uy xấu hổ cười vái chào phu tử sau đó đứng dậy.
“Phu tử, bần đạo còn có việc, đi trước một bước”
Vừa mới dứt lời thì Hồng Bách Uy muốn rời khỏi đây.
Nhưng mà, phụ thế phu tử của La Hồng lạỉ cười nói: “Chớcó vộỉ đi…”
“Tiếu đệ tử này của lão phu ngày ngày hô hào muốn làm Tu tà, lão phu cũng rất đau đầu, vì để phòng ngừa hắn đì vào con đường sai lầm, vì để cho nhân gian thiên hạ thiếu đi một tà ma, lão thiên sư ngươi hãy hữu nghị tài trợ một viên đạo chủng đi…”
Phu tửnóì.
Vừa mới dứt lời thì sắc mặt của lão thiên sư bổng nhiên thay đổi.
“Phu tử, Thái Cực Bí cảnh của Long Hổ Sơn phải do đệ tử của Long Hổ Sơn cầm đạo chủng mới có thể đi vào, La Hồng không phải là đệ tử của Long Hố Sơn nên có cầm đạo chủng cũng vô dụng!
Phu tử lại cười nói: “Không sao, ngươi sẽ đế cho hắn đi vào.”
Ngay sau đó, phu tử gìơ tay lên nắm vào trong hư không.
Ý chí của lão thiên sư bao phủ trên người Hồng Bách Uy lập tức bị đánh cho chỉ còn lại hai mươi phần trăm sức mạnh…
Khí tức cũng trong nháy mắt suy yếu đi rất nhiều.
Mà ở trong tay phu tử thì lại ngưng tụ ra một viên tiếu cầu có âm dương vờn quanh.
Đây chính là đạo chủng của Long Hổ Sơn.
Ý chí còn lại của lão thiên sư khống chế thân xác của Hồng Bách Uy tràn đầy đau khổ và tức giận, giống như là con dâu nhỏ khi bị chà đạp và ức hỉểp, quay người bay ra bên ngoài bí cảnh.
Phu tử, quá ngang ngược!
Không chạy khỏng được, ý chí còn sót lại chưa hẳn có thể chèo chống Hồng Bách Uy ra khỏi bí cảnh.
Nếu như không đi, đợi đến khi ý chí của ỏng ta rút ra thì dựa vào thực lực của Hồng Bách Uy sợ là không thể chạy ra khỏi đây.
Phu tử không còn để ý tới Hồng Bách Uy nữa mà ánh mắt rơỉ vào trên người Tà Phật Tử.
Tất cả mọi người đều không có ai biết rõ ràng rốt cuộc thì Tà Phật Tử thần bí này do ý chí của người nào phụ thế.
Tất cả mọi người suy đoán là Hạ Hoàng, thế nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Bới vì Tà Phật Tử thi triển thủ đoạn khác nhiều so với Hạ Hoàng, hơn nữa nếu như là Hạ Hoàng thì chưa chắc sẽ che giấu bản thân.
Phu tử nhìn Tà Phật Tử, đô ỉ mắt màu vàng dường như nhìn thấu hết thảy sau đó thở dài nói: “Không nghĩ tới lại là ngươi…”
Dung nhan tuấn mỹ của Tà Phật Tử nhìn chằm chằm phu tử.
Tà Phật Tử không nói gì mà chỉ chắp tay hành lể.
“Bần tăng cũng chưa từng nghĩ đến… Phu tử thật sự sẽ đích thán .)
đến.
Tà Phật Tử nói.
Nghe thấy những lời này Địa Tạng Bồ Tát quay đầu nhìn về phía Tà Phật Tử, bên trong đồi mắt tươi đẹp hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Dườna như nàna nhân ra naười nàv.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK