Mục lục
Thần Cấp Kẻ Phản Diện - La Hồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416 Trận chiến Nhị phấm, máu bay đầy trời (2)
Còn có một người khác được ý chí nhập vào là Hồng Bách Uy, Hồng Bách Uy đến từ thánh địa Long Hổ Son cúa Đại Chu, nhìn bộ dáng Hồng Bách Uy bộ bộ sinh Thái Cực”, rất có khả năng là bị lẫo thiên sư Long Hố Sơn nhập vào người.
“Bộ bộ sinh Thái Cực: từng bước đi sinh ra Thái Cực.
Còn Tà Phật Tử và Vân Trùng Dương, một người đêh từ Đại Hạ, một người đến từ Cồn Luân Cung.
Hít!
Theo tính toán thì có vé như cường giả các thế lực to lón trong thiên hạ đều đã tới, đâm người bọn họ đơn giản là tới xem náo nhiệt, cho đủ quân số.
Bọn họ thật khố quá mà.
Oanh!
Thủy triều hắc ám cuốn lên sóng nước khủng bố ngất trời.
Ba đạo thân ảnh gia nhập chiến đấu, hoàn toàn vây quanh Bồ Tát đang đứng lặng
trên đài sen đen tuyền, bao vây đến độ nước chảy không lọt.
Khí tức mạnh mẽ chồng chéo như hình thành một bức màn trời bao phủ xuống dưới.
Khiến người ta hít thớ không thông.
Bồ Tát tọa hóa, truyền thừa Địa Tạng, mọi người tới đấy đều muốn chia một bát canh.
La Hồng nắm kiếm Địa Tạng, đôi mắt co rụt lại.
Hắn cũng nằm trong vòng vây của năm vị cường giả, cho nên cảm giác vô cùng rõ ràng.
Khí tức như vậy, chỉ cần một vị cũng đã đủ đế cho hắn hít thờ không thông, dường như đất trời hòa thành một thể với bọn họ.
Mà bây giờ, lại có tới năm vị, đây là đội hình gì vậy?
Nhìn vị nữ Bồ Tát mới vừa mọc tóc đen, mái tóc lúc này đã dài đến eo, La Hồng hít sâu một hơi.
Không biết vì sao lại cảm giác có chút bi thương.
“Địa Tạng Xá Lợi”, tuyệt thế trân bảo, sao
có thể truyền thừa cho tiểu gia hỏa này”
(1)Xá lợi (sarira) là những hạt nhỏ có dạng viên tròn tròng giống ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi thỉ thế được hỏa táng hoặc thân cốt sau khỉ chết của các vị cao tàng Phật giáo.
Hai tròng mắt Hồng Bách Uy phát ra kim quang, cười nhạt.
Đây là do ý chí phụ thể, từ lão thiên sư Long Hổ Sơn, vị cường giả có một không hai trong thiên hạ.
“Nếu bần đạo có được xá lợi, nguyện ý dùng ý chí này trấn thủ Địa Tạng vì Bồ Tát.”
Hồng Bách Uy cười nói, thanh âm vang dội.
Mà bên kia, hai tròng mắt cúa Ngô Mị Nương cũng phát sáng, hai tay chắp sau lưng, chân đạp lên kiếm Long Tước, vô cùng cao quý, nàng bình tĩnh nhìn Bồ Tát, nói: “Trẫm chì cần kiếm Địa Tạng,”
Gia Luật A CỔ Đóa phụ thể lên người Gia Luật Sách đằng kia cung là trầm giọng nói: “Tại hạ muốn Võ đạo thông thiên, không cầu kiếm Địa Tạng, chỉ mượn xá lợi Địa Tạng dùng phật quang vô tận gột rửa thân thể, đúc thành
thân thể Võ đạo vô địch”
Gia Luật A CỔ Đóa nói ra mục đích này, rõ ràng cũng vì xá lợi Địa Tạng, nhưng mục đích của ông ta lạì không giống nhũng người khác.
Vân Trùng Dương nhìn lướt qua từng cặp mắt, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Tà Phật tử.
Những người khác y đều nhận ra được là ai.
Nhưng, ý chí nhập vào người Tà Phật Tử là ai?
Hạ Hoàng?
Không chỉ có Vân Trùng Dương nghỉ hoặc, mấy người khác cũng đều có nghi hoặc, nhưng, Tà Phật Tử chưa tùng mở lời, mọi người cũng sẽ không nói gì.
“Xá lợi ta muốn, kiếm Địa Tạng ta cũng muốn, hoặc là cái gì cũng không muốn,
chỉ cần hắn chết”
Gương mặt tuấn mỹ của Tà Phật Tử treo một nụ cười, nâng lên ngón tay chỉ về phía La Hồng trên đài sen đen, nói.
Dứt lời, không khí tức khắc có vài phần quỷ dị.
Trên đài sen.
BỒ Tát cười xán lạn.
“Chư vị, Địa Tạng Kinh, Địa Tạng kiếm, Địa Tạng xá lợi đều đã có “Mời trờ về.”
Bồ Tát nói.
Thanh âm thanh lệ vang vọng khắp đất trời.
“Đã như vậy, vậy thì chúng ta đánh một trận.”
Gia Luật A Cổ Đóa cười, dùng ý chí điều khiển thân thế Gia Luật Sách, phát ra tiếng nổ kình thiên động địa.
Ngay sau đó, đánh ra một quyền, đánh vào thủy triều hắc ám cuồn cuộn bất tận bỗng dưng cao lên vài thước.
Bồ Tát nâng bàn tay mịn màng lên, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, một quyền cúa Gia Luật A CỔ Đóa nên lên trên đó, như trời long đất nờ, nhưng lại chẳng suy chuyển được mảy may.
Bồ Tát quay đầu, nhìn thoáng qua La Hồng.
Cười cười.
Sau đó, bàn chân trắng muốt đạp hư
không, bộ bộ sinh liên, hướng lẻn trên trời.
Năm vị cường giả cũng lần lượt xuất thủ.
Một đấu năm, phi thẳng vào sâu trong vòm trời.
Trong phút chốc phật quang chiếu khắp vạn vật như thể chiếu sáng cả thủy triều hắc ám.
Phía trên đài sen đen, xá lợi Bồ Tát vẫn lơ lửng như cũ, giúp La Hồng chặn lại khí Tử Linh đang ép lại gần.
Tinh thần lực của La Hồng từ từ hồi phục dần, đầu óc có chút choáng váng.
Ba ngọn Phật đăng đang lơ lửng trên cao làm ý chí hắn trớ nên vỏ cùng rõ ràng.
Mờ mắt ra, đúng lúc nhìn thấy bộ dáng nữ BỒ Tát quay đầu mỉm cười, La Hồng ngẩn ra, cảm giác chua xót trong lòng bất chợt dâng lên.
Xá lợi vàng óng tản ra ánh sáng chói lóa, ôn nhu như là ánh nắng trong trời đỏng lạnh lẽo.
La Hồng nằm kiếm Địa Tạng khỏng buông, vần chịu đựng khí Tử Linh đánh vào, tựa như đây là điều duy nhất hắn có thế làm vì Bồ Tát tỷ tỷ.
Bum!
Bỗng dưng, Tà Phật Tử xuất hiện trên vòm trời, tiện tay đánh một chướng về phía Phật lộ.
Sau đó, cũng chẳng thèm nhìn, lại xông lên trời, đạp lên mây đen chiến đấu kịch liệt.
Rất nhiều cao thủ Nhị phẩm trên Phật lộ bị dọa cả người nhữn ra, cho rằng một chướng này chính là muốn đập chết bọn họ.
Nhưng, bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra khác thường.
Bới vì một chường này rơi xuống, Phật lộ vốn dĩ bị ngăn bởi đài sen đen cuối cùng đã thông suốt.
Chẳng qua, con đường này không nên gọi là Phật lộ, mà nên gọi là hắc băng lộ, thủy triều hắc ám cuồn cuộn dâng lên, đột nhiên đóng băng lại, hóa thành một con đường rộng lớn bằng băng, một đường tràn thẳng về phía đài sen đen.
Sắc mặt của Tiêu Nhị Thất trên Phật lộ đại biến.
Đây chính là muốn giết chết lão La!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK