Một ngày này, đối mặt với cả núi lời khen, sắc mặt La Hồng không thay đổi.
Hắn cũng lười ra cửa, nằm trong nhà dưỡng thương và tu hành.
Hắn tìm Triệu Đông Hán đến luyện tập. La Hồng phát hiện ở phương diện kỹ thuật chiến đấu hắn còn rất nhiều thiếu sót. Đánh một trận với Hồ Chỉ Thủy nếu không phải Tà Ảnh Địch Sơn đủ âm hiểm thì có lẽ hắn đã bị Hồ Chỉ Thủy đâm chết hàng vạn lấn rồi.
Triệu Đông Hán nghe thấy hôm nay La Hồng không ra ngoài còn muốn luyện tập với mình thì vô cùng mừng rỡ.
Bây giờ hắn ta quả thực rất sợ còng tử ra ngoài, công tử vừa ra ngoài chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
Trong sân, lá khò bay tán loạn.
La Hồng cầm kiếm giao đấu cùng Triệu Đông Hán, bổ sung kỹ thuật chiến đấu còn thiếu sót.
Trần tổng quản đứng ở ngoài viện, mặc một bộ thanh sam, chắp tay nhìn thoáng ra phía sau, thân thể lặng yên không tiếng động biến mất.
La phủ.
Hồ sen.
Trần tổng quản ngồi nghiêm túc trên ghế bành, trên bàn trà bên cạnh đặt hai chén trà.
Õng nâng lên một chén, nắp trà khẽ gạt bên thành chén, làn hơi dày đặc từ trong bốc lên.
Bỗng nhiên.
Lá sen nhẹ lay động.
Một vị lão giả mặc Hạc bào xuất hiện ở phía bên kia cũng nâng trà lên.
Người này đến không không gây tiếng động gì, ở sán sát bên La Hồng và Triệu Đông Hán đang luyện tập cũng không hề phát hiện ra.
“Kiếm khách đỉnh cấp trong thiên ạ lại chấp nhận ở trong tòa phủ này làm quản gia, thật khiến cho người nghe được được mở rộng tầm mắt.”
Ồng lão khẽ cười, uống một ngụm trà, ngậm lá trà xanh ngát vào miệng, nhẹ nhàng nhai.
“Trà ngon.”
Õng lão nói.
Trần tổng quản liếc nhìn ỏng ta, nhếch môi: “Đường đường phó viện trưởng Tư Thiên Viện lại chấp nhận trở thành chó săn à?”
Ông lão đế chén trà xuống: “Trần tông sư, cẩn trọng lời nói.”
“Thái tử là thái tử đương triều, lão phu làm việc vì thái tử là việc thiên kinh địa nghĩa.”
Trần tổng quản cười lạnh.
“Thái tử? Vị trong cung kia tu thông thiên, sống mấy trăm năm vẫn minh mẫn, tinh thần phấn chấn… Thái tử ai biết được sẽ là vị nào?”
“Những chuyện thối nát trong kinh ta không quan tâm, mục đích ta ở lại huyện An Bình là thay La gia bảo vệ an toàn cho công tử và tiểu thư.”
“Các người có chuyện gì thì trở về kinh rồi nói, đừng đế tiếu thư và công tử bị dây vào những chuyện không sạch sẽ.”
“Nếu không đừng trách kiếm của Trần mỗ vô tình.”
Trần tổng quản nói không hề kiêng nể gì, vừa nói xong.
Cả viện như có hàng vạn thanh kiếm, cả hồ sen bị chém nát hết, bỗng chốc trở nên hoang tàn xơ xác.
Trong sân, không khí xơ xác tiêu điều càng lúc càng đậm, phảng phất có hàng ngàn mũi kiếm như chuông gió đang va vào nhau, phát ra âm thanh leng keng thanh thúy.
Trong hồ sen, lá sen gãy lả tả, hai con cá chép trong ao bị hoảng sợ chạy trốn vào chỗ nước sâu.
“Ha ha.”
Lão nhân cười, thong thả dùng nắp trà gạt lá trà sang bên.
“Trần tông sư không cần giương cung bạt kiếm như vậy.”
“La tướng quân là con thứ ba của Trấn Bắc Vương, vốn đã tháo giáp, bây giờ lại nhậm chức một lần nữa, xung phong ở chiến trường, lão phu lẽ nào lại thương tổn đến người nhà của dũng sĩ xông pha vì vương triều chứ?”
Lão nhân nói, biếu hiện trên mặt ông ta vô cùng nghiêm túc.
Trần tổng quản nghe xong, mày kiếm hơi nhướng một cái, bầu không khí dương cung bạt kiếm trong sân cũng nhanh chóng tản đi.
“Với tư cách Phó viện trưởng Tư Thiên Viện, lão phu sẽ không làm ra những chuyện bừa bãi thế này, lão phu đây đã bước nửa chân vào đất vàng rồi, không nhất thiết phải giày xéo danh tiếng của mình như thế trước khi xuống mồ.”
Lão nhân đặt chén trà xuống, nói:
“Nói thế cũng đúng.”
Trần tống quản gật đầu, thể hiện đồng ý với những lời này.
Lão nhân nhìn hồ sen võ cùng lộn xộn, trên mặt hiện lên nụ cười, từ trong tay áo bào rộng rút ra một lá bùa, như cầm hoa, từ từ ném đi.
Lá bùa bay lên, hóa thành một vệt kim quang đảo quanh bên trên hồ sen. Những hoa sen, lá sen bị những thanh kiếm vô hình cắt tán loạn nhanh chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Chiêu thức đơn giản ấy lại khiến Trần tổng quản nheo mắt lại.
“Trần tông sư, chuyện trong kinh chắc hẳn ngươi cũng đã biết.”
Lão nhân bùi ngùi thở dài.
“Trong cung vị kia đến cuối cùng muốn làm cái gì bọn ta đều không biết, sư huynh ta từng gieo một quẻ tính quốc vận, nhưng không biết chi tiết về quẻ tượng thế nào mà mãi đóng cửa không ra.”
“Trong triều bây giờ, một nửa do lấy thái tử dẫn đầu, tập hợp đủ loại quan lại, ủng hộ lập ‘Huyền Ngọc phi’, nửa còn lại đều là đại học sĩ do Trấn Bắc Vương dẫn đầu, phản đối lập phi.”
Lão nhân miêu tả thế cục hiện tại của hoàng thất trong kinh, Trần tổng quản chỉ uống trà không lên tiếng.
“Vị Trấn Bắc Vương này, lão phu có vài phần kính nể, là người có công lớn thời kỳ khai quốc. Có bảy người con, mất năm người, một người thì bị điên, chỉ còn người con thứ ba La tướng quân mang trọng thương, mang theo con trai, con gái tháo giáp ở ẩn, muốn thoát khỏi tranh đoạt, có thể nói là cả nhà trung liệt.”
Lão nhân ngẩng đầu, chớp mắt ba lần đầy cảm khái.
Thân thể Trần tống quản cũng run lên, thở dài một hơi.
“Sự kiện lần này Trấn Bắc Vương đáng lẽ ra không nên lên tiếng.” Trần tổng quản buồn bực nói.
“Việc La gia tái nhậm chức là vô cùng mạo hiểm, như thế con nối dõi của La gia cũng vì thê’ mà gặp họa truy sát…”
Ngôn ngữ của Trần tổng quản ngày càng nặng nề.
“Trấn Bắc Vương là người tài nhưng nếu ông ấy muốn bảo vệ chu toàn cho vương triều thì lại có lỗi với La gia.”
Lão nhân trầm mặc, lời Trần tống quản nói ông không cách nào tiếp tục.
Người giống như Trấn Bắc Vương thị phi ưu khuyết điểm sẽ có hậu nhân bình phẩm phán xét.
Lão nhân nhẹ ho khan một tiếng, đem lời đề dẫn trở về: “Trần tòng sư chắc đang hiểu lầm, La công tử bị tập kích không liên quan gì đến ta, lão phu có thể thề.”
“Lần này Lão phu đến đây cũng là ý tứ của thái tử, mục đích là mang La công tử và La tiểu thư vào kinh thành.”