La Hồng đâu ngờ rằng ở Tắc Hạ Học Cung còn có cao thủ người Hồ ra tay với mình.
Sát khí đáng sợ nhường kia, La Hồng khó mà quên nổi.
Món nợ hòm nay, không thể bỏ qua được, chưa kể hắn đã viết tên Hoàn Nhan Xa cổ vào sách da người, sớm muộn cũng có một ngày, La Hồng hắn sẽ trả lại hết, tội ác trên người Hoàn Nhan Xa cổ hắn sẽ thu về hết.
Hơn nữa, nếu La Hồng không đoán sai, theo cái tính cách thối nát của sách da người, với thực lực của Hoàn Nhan Xa cổ, tội ác lấy được chắc chắn vô cùng khả quan.
Thực lực càng mạnh, thì đối tượng được nhắm vào sẽ cung cấp càng nhiều tội ác.
Bụi bay mịt mù, sát cơ tứ phía.
“Là Viên Thành Cương, Thương vương Viên Thành Cương… Từ phủ Giang Lăng đến huyện An Bình, cố ý tới khiêu chiến Hoá Long kiếm.”
“Viên Thành Cương gia nhập La gia à? Sao lại thành hộ đạo giả công tử nhà họ La rồi?”
“Nghe nói lần trước La Nhân Đồ trở về huyện An Bình, đầu người bị chém rơi như ngả rạ, chắc hẳn Viên Thành Cương đã gia nhập La phủ mới bảo vệ được mạng mình.”
Xung quanh có không ít nhân khách giang hồ nhìn Viên Thành Cương, kích động nói.
Đại hán một mắt nhìn chằm chằm Viên Thành Cương, uy thế toả ra từ ngân thương, khiến gã cảm thấy thêm mấy phần ngưng trọng.
“Hộ đạo giả của con trai La Nhân Đồ, ngươi cũng dám làm… cẩn thận chết oan.”
Đại hán một mắt nói.
Viên Thành Cương ôm cây trúc, nghiêng đầu cười: “Cảm ơn đã quan tâm, cái mạng rách rưới này của lão hủ vốn được nhặt về, có thế bảo vệ công tử chu toàn đã là phúc ba đời.”
Lời của Viên mù làm đại hán một mắt cười khâ’y.
Bầu không khí vẫn vô cùng căng thẳng.
Nhưng cùng với khí cơ một sô’ hộ đạo giả của vài thiên kiêu phóng ra, Hoàn Nhan Xa cổ buộc phải thả cung xuống.
Một đám mã hậu pháo [1], Hoàn Nhan Xa cổ cười giễu cợt, trước sau vẫn khinh thường nhóm cường giả Đại Hạ.
[1 [măhòupào] mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)]
Dưới cái nhìn của Hoàn Nhan Xa
cổ, người Đại Hạ có thể được coi là cường giả chỉ có La Nhân Đồ và những cường giả chỉ huy ba mươi vạn thiết kỵ kia.
Cả người Triệu Đông Hán sớm đã đầm đìa mồ hôi, thấm ướt cả xiêm áo.
Viên mù thu ngán thương về.
Cẩn thận bỏ vào hộp gỗ lê vàng, ôm cây trúc đứng lù lù bất động.
La Hồng và Triệu Đông Hán đều đến cạnh ông.
Vậy mới có cảm giác an toàn hơn một tí.
La Hồng không ngờ Viên mù trước đó còn đánh với Trần tổng quản một trận giờ lại trở thành hộ đạo giả của mình.
“Công tử không phải lo quá, Tắc Hạ Học Cung có quy tắc của Tắc Hạ Học Cung, miếu thờ này chính là đường ranh giới, đi qua miếu thờ tức là vào sơn môn của Tắc Hạ Học Cung, không cho phép hộ đạo giả vượt qua.”
“Thứ thực sự có uy hiếp với công tử, gây áp lực cho công tử không phải đám hộ đạo giả kia, mà là những thiên kiêu yêu nghiệt đến từ Tứ Hải Bát Hoang.”
“Tranh đấu giữa những thiên kiêu yêu nghiệt mới thật sự là hung hiểm nhất, vận mệnh mỗi người một khác, thiên kiêu yêu nghiệt muốn trưởng thành buộc phải dẫm lên thi thể những thiên kiêu khác, công tử phải tự bảo trọng lấy mình, vào Tắc Hạ Học Cung mới là lúc nguy hiểm bắt đầu.”
“Bên ngoài học cung, công tử có thể yên tâm, lão hủ đảm bảo công tử không có việc gì.”
Viên mù cười nói.
“Lão hủ mù mắt nhưng để ngăn cản mấy thứ linh tinh vẫn còn thừa sức.”
La Hồng nghe vậy cũng không nghi ngờ gì. Vị Thương Vương này quả thực là một người ngay thẳng, trận chiến ngoài huyện An Bình hồi trước nếu không phải Thương Vương nhường một bước, không cuốn lấy Trần tổng quản, thế cục có thế sẽ càng thêm khó đoán định.
Đang lúc trò chuyện.
Bốn phía Đông sơn đột nhiên có hào quang phun trào.
Có lão tăng bộ bộ sinh liên dẫn theo tiểu tăng, có đạo nhân đạp mây cưỡi gió, dẫn theo tiểu đạo nhân.
Còn có xe ngựa hoa lệ vượt trời bay đến.
“Cả người Đại chu, Đại sở cũng đã tới.” Có người nhìn trời, hít sâu một hơi, nặng nề nói.
Không khí trên khu đất bằng ngày một kỳ lạ, giống như có xoáy nước tụ trong gió bão.
Nhân khách giang hồ bình thường giờ này đã run lẩy bấy.
Tắc Hạ Học Cung mở, thiên kiêu tề tụ ở Đòng sơn, những người thường như bọn họ có lẽ chỉ mang phận lá cây làm nền cho đám thiên chi kiêu tử mà thôi.
Dù thế, bọn họ vẩn không hối hận, Tắc Hạ Học Cung được coi là cái nôi của quần hùng khắp thiên hạ, bên trong có kinh điển của bách gia, truyền thừa của trăm họ. Vào lúc thế cục ba đại vương triều to lớn chưa được hình thành, bách gia tranh minh [2] mới là vở kịch lớn duy nhất trong thiên địa.
[2: ậ-Pậ: đua tiếng (tranh luận về mặt học thuật)]
Chỉ cần có được truyền thừa của một nhà thòi cũng có thể trở thành cao thủ cao cấp giữa thiên hạ!
IU cao cap giưa mien nạ!
Tắc Hạ Học Cung, trăm sông đổ vì lột biến, bao dung hết thảy vạn vật.
Cũng là cơ hội duy nhất của nhữn< gười giang hồ phố thông.
Giống như cơ hội chuyển mình củi í tử nhà nghèo tham gia khoa cử, Tắc ạ Học Cung chính là như vậy.
Hơn nữa, Tắc Hạ Học Cung không ó hạn chế quá lớn với xuất thân, hông quan tâm quốc tịch, chẳng phâi iệt môn phái, mặc kệ ngươi là bàng lôn tà đạo, hay tà tu ma đạo, đều có ơ hội vào Tắc Hạ Học Cung.
Trong khu đất bằng có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, có lẫn cả tà tu và ma tu.
Có khi số tà tu với ma tu còn nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Trước kia, Tắc Hạ Học Cung đặt ở đế kinh Đại Hạ, ở vùng đất trung tâm vận số vương triều, tà sát không thể xâm phạm, không hề thân thiện với tà tu.
Mà bây giờ, huyện An Bình cách xa đế kinh, không có gì áp chế đám tà tu nữa, có thể nói bọn họ vui mừng đến sắ[ phát cuồng rồi.
Cả khu đất bằng đã bị chen kín không lọt một giọt nước.