Chương 390 Địa ngục có Bồ Tát sát khí khuấy động nơi cổ thành
Khi đặt chân xuống đất, hai mắt La Hồng bừng mở, hắn phát hiện mình đang đứng trước một thành trì nguy nga lộng lầy. Tòa thành này vô cùng đồ sộ, nếu đem so với thành phủ Giang Láng, tòa thành lớn nhất Đại Hạ, thì thành phủ Giang Lăng cũng phải gọi một tìêhg sư phụ.
Dường như nó đang nằm giữa thiên hạ vò tận, trấn áp một phương thế gỉớỉ.
ở dưới thành trì, La Hồng có cảm giác như có thể nhìn thấy vong linh đang gào thét thê thảm.
Hắn chậm rãi quan sát, tường thành dài vỏ hạn, có rất rất nhiều cửa. Ngay trước chỗ hắn đứng, cửa thành mớ ra, có từng bóng dáng ngơ ngác đi vào trong thành.
Mênh mông cuồn cuộn, giống như nước lũ vô tận.
La Hồng nhìn chằm chằm những bóng đen đó, không nhịn được mà rùng mình.
Thiên Cơ bí cảnh cũng có cổ thành, nhưng, cổ thành không hề mang lạỉ cảm giác ớn lạnh như vậy, cảm giác như mình thật sự
bước vào địa ngục.
‘’Nhị sư huynh từng nóì bí cảnh là do tinh khí thần cúa các tu sĩ cường đại sau khỉ chết bìêh thành, bí cảnh càng cường đại, người chết trước đó càng mạnh.
“Cho nên tất cả đều là hư ảo, không phảỉ thật, nhưng mà Địa Tạng bí cảnh này thật
đáng sợ, rốt cuộc là tồn tại bực nào mà sau khỉ chết có thể hóa thành Địa Tạng bí cảnh?”
La Hồng hít sâu một hơi, trong lòng có chút sợ hãi cảm thán.
“Thành Tân Quầng”
La Hồng hít sâu một hơi, nhìn văn tự cổ xưa trên thành trì, văn tự hắn xem không hiểu, nhưng như đã được khắc sâu trong linh hồn, khiến người ta hiếu được.
Ngay tại lúc, La Hồng đang cảm khái tòa thành trì này thật vĩ đại, trong đan điền, Hư Ảnh Thánh Nhân đột nhiên trợn mắt, phát ra cảnh báo khẩn cấp.
Trong lòng La Hồng nhảy dựng, điều này có nghĩa là tai họa sắp đến.
La Hồng quay đầu, lại phát hiện có bóng tối cuồn cuộn tiến lại từ phía chân trời, giống như thủy triều nhanh chóng nuốt hết tất cả
mọi thứ, bóng tối này chính là thứ mà Hư Ảnh Thánh Nhân cảnh báo.
‘’Nhân tộc, khỏng muốn chết thì vào thành, đó là thủy triều hắc ám, chỉ có vong linh mới có thế rong chơi trong đó, còn người sống nếu bị thủy triều bao phủ, tử khí sẽ cắn nuốt nguyên khí cùng khí huyết, cướp đoạt sự sống, biến ngươi thành tử lỉnh”
Trước cổng thành Tân Quảng xuất hiện một bà lão già nua đang ôm đèn lồng phát sáng, làn da giống như vỏ cây vạn năm, che kín nhũng nốt đồi mồi, không hề có sức sống.
Thanh âm vừa rồi, là từ trong miệng bà lão truyền đến, La Hồng ngẩn ra, nhìn về phía bà lão.
Phía sau, thúy triều hắc ám tràn đến, cảnh báo của HưẲnh Thánh Nhân càng thêm đồn dập.
•’Bà là ai?”
La Hồng ngưng mắt, bí cảnh này Có
người sống?
Không, có lẽ nên gọi là một sinh linh thì thích hợp hơn.
Bà lão kia có tai rất thính, tròng mắt cũng thập phần quỷ dị, không giống người
bình thường, không phải nhân tộc.
Đây là lần đầu tiên La Hồng thấy sự tồn tại của một cái gì đó không phải là người.
Trong cố thành của bí cảnh lúc trước, chẳng hề có một bóng người nào, chỉ có nguyên khí thiên địa nồng đậm, chính là nơi vô cùng thích hợp để tu hành.
Địa Tạng bí cảnh này, quá quỷ dị, quá cổ quái.
Nó có nguyên khí thiên địa, hơn nữa còn vò cùng nồng đậm, nhưng, La Hồng phát hiện, khi thủy triều hắc ám thổi qua những bóng mờ kia thì nguyên khí thiên dị lập tức thay đổi, bỉêh thành từng luồng khí tử linh.
Mẹ nó, tu hành cái rắm.
La Hồng đột nhiên dùng sức, lao thẳng về phía cửa thành.
“Ngươi có thế gọi ta là Quỷ Bà
“Vào thành phải giao nộp phí vào
cửa.”
Bà lão nhếch miệng, cất giọng khàn khàn, âm trầm cười nói.
La Hồng cũng không biết phải nộp phí vào cửa thế nào, đã thấy chiếc đèn lồng sáng
ngời trong tay bà lão chuyến thành màu xanh nhạt. Sau đó, hắn chí cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đèn lồng trực tiếp xuất hiện trong thế giới tinh thần của hẳn, muốn hút đi một phần ba lực tinh thần, thậm chí ánh sáng xanh nhạt đó còn muốn tràn ngập trong thế giới tinh thần của hắn.
Trong Nê Hoàn Cung cúa La Hồng, Hư Ảnh Tà Thần mờ bừng mắt.
Tức khắc giận dữ.
“Dám làm càn ờ địa bàn của ta?!”
Oanh!
Hư Ảnh Tà Thần nâng tay, đột nhiên xuất ra một chiêu, đèn lỏng trực tiếp bị xé nát, lực tinh thần vốn phải bị kéo đi của La Hồng nhanh chóng khôi phục sự bình lặng.
Cùng lúc đó.
Trong lòng ngực La Hồng có kim quang lập loè, quyển sách da người đột nhiên chớp sáng lẻn, sau đó lại khôi phục lại như bình thường.
Trên cổng thành, ba chữ “Thành Tân Quảng” khẽ run lên.
Sâu trong Địa Tạng bí cảnh.
Trên một đài sen đen tuyển, một bóng hình xinh đẹp áo trắng như tuyết, an tĩnh ngồi xếp bằng, tay niết Phật ấn, chẳm chậm mờ mắt.
Môi đỏ, mặt mày như tơ, nếu được trải thêm ba ngàn tóc đen, chính là giai nhân tuyệt sắc hiếm có của nhân gian.
Đây là một vị nữ tăng đầu trọc, tựa một Bồ Tát, nhưng cho dù có kiểu tóc như vậy, vẩn khó ảnh hưởng đến dung nhan vị nữ tăng này.
Ánh mắt nữ tăng nhìn ra, giống như có một luồng ánh sáng, xuyên thấu một tầng, hai tầng Mười tám tầng, rơi thẳng xuống tầng
thứ nhất của cổ thành dừng lại trước thân ảnh của La Hồng.
Trong ánh mắt toát ra một chút mờ mịt, sau đó, nơì khóe miệng xuất hiện má lúm đồng tiền vô cùng xán lan, không gian xung quanh như u ám đi vài phần, về sau, bóng tối lại ập đến, liền nhắm mắt lại lần nữa.
La Hồng đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ cảm thây, Hư Ảnh Thánh Nhân trong đan điền không hề cảnh báo nữa, mà La
Hồng cũng thành công vào thành.
Vị lão bà cầm đèn lồng xanh có chút mờ mịt.
Tên nhân tộc này vào thành giống như không có giao phí qua Giống như ăn quyt
của bà rồi?
Nhưng mà, không giao phí thì tiến vào thành kiểu gì?
Bà lão có chút phát ngốc.
Hay là, đã nộp rồi?
Nhìn thân ảnh La Hồng biến mất, bà lão xoay người, nhìn phía trước cổ thành lại hiện ra từng đạo thân ảnh, tiếp tục nờ nụ cười âm trắc, thôi, không thèm để ý đến một con tòm tép nhỏ như vâv, dù sao kế tiếp cũnc bỏỉ thu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK