Phía trên Đông Sơn, rực rỡ sắc màu.
Có hào quang vạn trượng, giống như đã hóa thành động thiên phúc địa, huyện An Bình vốn là vùng đất thiếu khuyết nguyên khí thiên địa, tại thời khắc này, như nước nóng sôi trào, không ngừng tăng vọt.
Phu tử đứng trên đỉnh Đông Sơn, một tay áo càn khôn, nâng cung điện đẹp đẽ quý giá.
Bỗng dưng, như đất bằng nổi sấm sét.
Cung điện lơ lửng trong chín tầng mây này đột nhiên rơi xuống, mặt đất chấn động ba lần, khói mờ mịt cuồn cuộn.
Phía trên Đông Sơn ánh sáng rực rỡ.
Một tòa cung điện hiện ra từ khoảng không, đứng sừng sững nơi đó.
Hết thảy những việc này phát sinh quá mức bất ngờ, đối thế nhân mà nói, giống như một đoạn thần thoại vậy.
Phu tử cùng Lý Tu Viễn đứng trước cửa cung điện, trên lầu, có tấm biển được treo cao viết bốn chữ lớn: “Tắc Hạ Học Cung”, tràn ngập huyền ảo.
Trên mặt Lý Tu Viễn mang theo mấy phần kính sợ.
Phu tử thì hơi cúi người, ho nhẹ một tiếng, cười cười.
“Tốt, mọi thứ đã chuẩn bị, chỉ thiếu chiêu sinh nữa thôi”
Phu tử cười.
“Tu Viễn, việc chiêu sinh lần này, liền giao cho ngươi.”
Nho sĩ áo xanh Lý Tu Viễn nghe vậy, tức khắc khom người.
Tà dương như máu, đắp lên đường phố một tầng đệm màu như lửa đốt.
La Hồng một thân bạch sam, lưng đeo cổ kiếm Địa giao, đi tới huyện nha, dẫn theo Triệu Đông Hán cả người cột đầy băng vải trở về.
Nghe được những lời khen ngợi từ đám bộ khoái trong huyện nha, còn có ánh mắt sùng bái kia của Tử Vi cô nương, cuối cùng La Hồng cũng hiểu ra, vấn đề ở chỗ nào.
Hóa ra lại là do tên thủ vệ trung thành của hắn gây họa!
Lúc đầu hắn định ném luôn tên Triệu Đông Hán này ở nha môn, nhưng nghĩ lại, ở đường Địa Thử, lão Triệu này không tiếc mạng ngăn cản hành thi cho hắn, có thể nói là trung thành hiếm có.
Cuối cùng, La Hồng cũng không nhẫn tâm được.
Muốn tìm được một tên thủ vệ có thể yên tâm phó thác phía sau lưng tương đối khó.
Cho nên, La Hồng vẩn quyết định, miễn cưỡng mang theo Triệu Đông Hán trở về.
Trên đường phố, thân ảnh một lớn một nhỏ của Triệu Đông Hán cường tráng và La Hồng bị ánh tà dương kéo thành một vệt dài.
Bỗng nhiên.
La Hồng có cảm giác người đi đường rất thưa thớt, cả con phô’ dài trở nên vô cùng yên tĩnh.
ở cuối phố, một vị lão nhân mặc nho sam màu trắng, mang theo nụ cười ôn hòa khiến người khác như tắm mình trong gió xuân nhìn hẳn, giống như đã đợi chờ hắn rất lâu.
La Hồng ngấn ra.
Thần sắc Triệu Đòng Hán lại biến đổi, tay băng bó vải đột nhiên rút ra đao đang vác bên hông.
“Còng tử cấn thận!”
Triệu Đông Hán như lâm đại địch, lão nhân này cho hắn áp lực, giống như áp lực của tòa cung điện trên trời, cơ hồ muốn ép người khác đến không thở nổi.
Lão nhân thân một nho sam màu trắng phiêu dật, từng bước từng bước đến.
Liếc Triệu Đông Hán một cái.
Tươi cười như cũ.
Mà Triệu Đông Hán chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong miệng lẩm bấm câu lại tới, liền ngất đi
Trên đường phố trống rỗng, chỉ còn hai vạt hai áo bào trắng đứng lặng.
Chỉ còn La Hồng cùng lão nhân đối diện nhau trong ánh tà dương như máu.
Đông Sơn, huyện An Bình.
Một tòa thành cổ xưa, rộng lớn đến vô cùng lặng lẳng đứng đó.
Lý Tu Viễn áo xanh tung bay, sắc mặt bình tĩnh đẩy cửa lớn Tắc Hạ Học Cung ra.
Có một cầu thang bạch ngọc hiện ra, phảng phất như kéo dài ra đến tận cùng, Lý Tu Viễn hành tẩu trên đó, không biết đã đi được bao lâu mới tới bên cạng một chiếc chuông cổ treo trong Tắc Hạ Học Cung.
Đây là một chiếc chuông cổ độc đáo, trên mặt điêu khắc đủ loại văn tự huyền bí mà cố xưa, mỗi một văn tự đều phảng phất đại diện cho một đoạn năm tháng.
Lý Tu Viễn nghiêm trang đứng lặng ở trước chuông cổ, hai tay chắp vào nhau, đế ở giữa mày, sau đó, khom người hành lề.
“Đệ tử Lý Tu Viễn, nay tới gõ chuông thánh nhân.”
Lý Tu Viễn nói.
Vừa dứt lời, trên người hắn ta liền có một luồng khí nhanh chóng ngưng tụ, hắn ta không còn là xa phu bình thường, mà là một vị đại nho sĩ chính khí bao trùm.
Thanh trụ đồng đang treo bên cạnh chuông cổ kia, bị khí tức của hắn quấn lây.
Khí tức tăng vọt đến cực hạn, trụ đồng kia bị đảo thành một độ cong khá lớn.
Lúc khí tức của Lý Tu Viền đã lên tới đỉnh phong, giống như muốn một mạch hội tụ ra dòng chính khí to lớn, tay áo màu xanh rộng bay tán loạn trong không gian.
Đông!
Trụ đồng đánh mạnh vào phía trên chuông cổ, chuông cổ rung lên, phát ra sóng âm kỳ dị, từ phía trên chuông cổ khuếch tán ra hướng tới bốn phương tám hướng, toàn bộ thiên địa đều tại một khắc này mà sống lại.
“Chuông Thánh nhân vang, Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh ”
Tà dương như máu trải dài trên đường.
Bạch y của La Hồng tung bay, lưng đeo cổ kiếm Địa Giao đang không ngừng rung lên phảng phất như gặp phải cái gì đó khủng bố lắm.
Người ở trước mặt hắn, đối mặt với hắn, là một lão nhân lưng đã còng.
Lão nhân một thân nho sam trắng tinh đến không dính bụi trần, nhìn qua so La Hồng hắn còn muốn nho nhã, hiền hoà hơn.
Triệu Đòng Hán rút đao ra bị lão nhân nhìn thoáng qua liền ngất đi.
Điều này làm cho trong lòng La Hồng hơi chấn động, điều này chứng minh thực lực của lão nhân này, chắc chắn là vò cùng đáng sợ.
Thậm chí, giác quan thứ sáu của La Hồng còn nói cho hắn biết, thực lực lão nhân này, cho dù là Trần quản gia trong trạng thái toàn thịnh cũng không thể so được.
Lão nhân đứng đối mặt với La Hồng, không khí chung quanh dần trở nên có mấy phần cổ quái.
Lúc sau, vẫn là La Hồng chịu không nổi cái nhìn chăm chú này, ho nhẹ một tiếng.
“Không biết xưng hô với lão tiên sinh như thê’ nào?”
La Hồng miễn cưỡng cười cười, nói.
La Hồng thề, lời hỏi thăm này tuyệt đối không có nửa điểm ý xấu.
Nhưng mà, lão nhân lại dùng đôi mắt cố quái nhìn La Hồng.