Chương 318 Lấy kiếm trên đầu Thiên tuế (1)
La Hậu cũng khỏng khỏi ngẩn ra: “Tiếu tử này thật sự có thế giết được Tứ phẩm
sao?”
“Nhưng dù sao, đến Gia Luật sách được bầu là đệ tam trên Hoàng bảng và sờ Thiên Nam thiên tư trác tuyệt, hắn đều có thế đè xuống đánh, hình như giết Tứ phẩm tầm thường cũng không phải không thể tiếp thu.”
“Ngay cả hai Tứ phẩm Chu gia phủ Giang Lăng cũng bị công tử chém giết”
Vị thống lĩnh kia cười nói.
“Chu gia phủ Giang Lăng Giỏi lắm,
dám khinh con ta, La Nhân Đồ ta nhớ kỹ”
La Hậu nhàn nhạt nói, từng vị thống lĩnh chung quanh cũng cười ý vị thâm trường.
Mà vị thống lĩnh giọng khàn khàn tiếp tục nói: “Sau khi giết Tứ phẩm giết, có Tam phẩm ra tay với công tử, người đầu tiên là Tam phẩm Vương Thành của Lưu Tinh Kiếm Phái, bị công tử giết chết”
“Tam phẩm thứ hai là DƯ Tam Xuyên thứ mười tắm trên Huyền bảng của Phi Lưu Kiếm Các”
Lời nói vừa dứt, trong phòng tĩnh lặng.
Tam phẩm Huyền bảng ra tay?
Nhưng, những người ở đây cũng đều là người đã trải sự đời, bọn họ đều đoán trước sẽ Tam phẩm ra tay, Thái Tử nếu dám lấy bội kiếm của La Hồng Trần để bày ra thế cục này, ắt hẳn là đã chuẩn bị tốt để giết La Hồng.
Tam phẩm Huyền bảng ra tay cũng chẳng có gì lạ.
“Công tử đại chiến cùng Dư Tam Xuyên, tiêu hao quá nhiều pháp lực, dùng một kiếm đánh bại Dư Tam Xuyên, mà vào lúc còng tử đang phản sát Dư Tam Xuyên, Ngô Thanh Sơn Ngô gỉa Đại sở đột nhiên ra tay, tập sát công tử!”
Đọc đến đây, giọng nói đột nhiên dồn dập.
Trong phòng, không khí nháy mắt trở nên túc sát!
“Đáng xấu hổ!”
“Đồ chó chết!”
“Đánh lén? Thế mà hắn dám đánh lén? Sao hắn dám đánh lén?!”
Đôi mắt của từng vị thống lĩnh như có
ngọn lửa cháy hùng hực bên trong, ánh mắt La Hậu lại co lại, hơi thở toàn thân đều bừng bừng.
“Kết quả như thế nào?” Tiếng khàn khàn của La Hậu cất lên, ông hỏỉ.
Là một người cha, trái tim ông quả thực rất không yên lòng.
“Công tử chưa chết, kéo Ngô Thanh Sơn vào hồ, chặt đứt tứ chi trước mặt Ngụy
Thiên Tuế, bóp vỡ đầu Ngô Thanh Sơn”
Vị thống lĩnh có thanh âm khàn khàn cao giọng đọc tiếp.
Trong nhà, tiếng tán thường vang lên khỏng ngừng trong sự khó tin.
“Đúng rồi, Dư Tam Xuyên đã chết sao?”
“Hẳn là không chết, lực chú ý của công tử đều bị Ngô Thanh Sơn hấp dần”
“Nếu ta là Dư Tam Xuyên nhất định sẽ nhân cơ hội này đào tẩu.”
Nhóm Thống lĩnh châu đầu ghé tai bàn luận.
Mà La Hậu chậm rãi đứng lên, giáp trụ trên người va chạm kêu leng keng.
Ông nheo mắt lại, nhìn vị thống lĩnh có
giọng khàn khàn vừa đọc thư xong kia: “Hồ Bắc Hà”
Kengt Thống lĩnh hắc giáp đột nhiên khép lại hai chân, giáp trụ va chạm phát ra tiếng leng keng.
Thanh âm khàn khàn mà trầm thấp, vang vọng ớ trong phòng:
“Có mạt tướng!”
“Mang một ngàn hắc kỵ ra khỏi doanh trại, san bằng Phi Lưu Kiếm Các,”
“Khinh con ta, vậy thì lấy một trăm cái mạng của Phi Lưu Kiếm Các hoàn lại”
La Hậu nhàn nhạt nói.
Oanh!
Thống lĩnh hắc giáp Hồ Bắc Hà tức khắc ngẩng đầu, hạ khôi giáp xuống, đôi mắt sắc bén vạn phần.
“Thống lĩnh chưởng quán doanh trại hắc kỵ số 4, Hồ Bắc Hà lĩnh mệnh!
Vị thống lĩnh hắc giáp này, xoay người rời đi trong ánh mắt hâm mộ của rất nhiều thống lĩnh.
Ánh mắt La Hậu lạnh lẽo, nhìn cát vàng: “Còn có Ngô gia Đại sở lì e.
“Bắn một cung tiền lệnh cho Ngô Gia, ba ngày sau, ta yêu cầu Ngô Gia cho ta một câu trả lời”
“Vang!”
Sau đó, một vị thống lĩnh hắc kỵ khom người nói.
La Hậu chắp tay sau lưng, hơi thở lạnh lẽo mà cuồng bá bắt đầu tràn ra ngoài.
“Kinh La gia ta là đao… cùn sao?!”
Trên hồ Lạc Thần, bóng trăng lạnh lẽo thê lương.
Một mảnh đất trời tĩnh lặng như chết.
La Hồng đếm ba tiếng, từ lúc bắt đầu ồn ào đến khi cả đất trời đều hoàn toàn tĩnh lặng chỉ dùng ba tiếng.
Cuồng, tà, bá!
Nhưng, lại khiến người ta không dám nói chuyện phản bác.
Dư Tam Xuyên – Tam phẩm Huyền bảng của Đại Hạ đã chết!
Ngô Thanh Sơn – Tam phẩm Huyền bảng của Đại Sờ ra tay đánh lén cũng là đã chết!
Hai người này trong chốn giang hồ cũng xem như có chút tiếng tăm, dù sao bọn họ
cũng là tu sĩ Tam phẩm Huyền bảng.
Nhưng, họ lạì đều ở trong tay La Hồng, nuốt hận mà chết.
La Hồng Hắn mới chỉ là một tên Ngũ
phẩm đấy!
Rất nhiều môn khách giang hồ lặng ngắt như tờ, tu sĩ trên thuyền hoa cũng ngùng nện bước, không dám tiếp tục bước tiến ra.
Sao bọn họ còn dám tiếp tục khiêu chiến, tiếp tục báo danh tham gia thách đấu?
Bọn họ không dám.
Trong lòng bọn họ đang vỏ cùng khiếp sợ.
Bới vì bọn họ ra tay chưa chắc đã giết được La Hồng, mà ngược lại sẽ bị La Hồng giết chết.
Bọn họ ra tay, có khả năng sẽ chết.
Nhiều người chết như vậy đã tạo thành bóng ma trong lòng không ít tu sĩ.
Trong thuyền hoa cho dù có nhiều tu sĩ thật sự có thực lực Tam phẩm, nhưng, vần còn kém rất nhiều so với Dư Tam Xuyên Tam phấm Huyền bảng, mà Dư Tam Xuyên còn bị đánh bại trong nháy mắt, bọn họ ra tay, kết
cục hẳn là cũng thê thảm không kém.
Cho nên, tất cả mọi người dừng bước khiến cho cả đất trời đều im ắng.
La Hồng che lại nửa bên mặt không có mặt nạ, nổ nụ cười trầm thấp, tóc bạc tùy ý bay bay,bừa bãi vô cùng.
Tiếng cười quanh quẩn trên hồ Lạc Thần như đang cười nhạo cả thiên hạ.
“Nếu không có aí, kiếm kia thuộc về
ta”
Cười một lúc lâu, La Hồng ngừng cười, nhàn nhạt nói.
Hắn ngẩng đầu, mắt nhìn về Phiêu Tuyết kiếm giắt trên thuyền hoa trung tâm.
Nâng tay lên, năm ngón tay chụm lại.
Tạo ra một lực hút, hút lấy Phiêu Tuyết kiếm.
Tuy rằng Phiêu Tuyết kiếm rung lên, nhưng nó vẩn ờ nguyên vị trí cũ.
Nguy Thiên Tuế chắp tay, không nhìn đến Phiêu Tuyết kiếm trên đính đầu, trên mặt lão treo nụ cười nhạt, nhìn La Hồng như châm chọc, dường như đang cười La Hồng, ngươi dựa vào cái gì mà lấy kiếm đi.
Kiếm dưới sự khống chế của lão ta, ngươi nói lấy là lấy được à?
La Hồng, ngươi lấy cái gì để lấy kiếm?!
Không khí dường như cứng lại, năm ngón tay La Hồng tiếp tục vần duy trì tư thế nấm chặt, lại không thể rung chuyển, không thể hút Phiêu Tuyết kiếm đi.
“Sao? Nếu không có người dám tới chiến Phiêu Tuyết kiếm này chẳng phải
nên thuộc về bản cõng tử sao?”
“Tên hoạn quan nhà ngươi Không
phục sao?”
Tóc bạc của La Hồng bay bay, hắn nói.
Mặt Nạ Tà Quân được bóng trăng chiếu rọi xuống tản ra vài phần tà dị.
Nét cười trên mặt Ngụy Thiên Tuế dần dần bỉêh mất, đôi mắt càng thêm lạnh lùng.
Hoạn quan?
Đã nhiều năm rồi lão không còn nghe thấy xưng hô như vậy, sau khi lão ta trớ thành thái giám tổng quản, hồng nhân bên người Hạ Hoàng, không ai còn dám gọi lão như vậy.
Nhiều năm như vậy, La Hồng là cái tên đầu tiên dám quang minh chính đại ngay
trước mặt lão nói ra từ này.
‘’Tiểu nghiệt súc đáng chết”
“Bổn gia chưa nói kiếm cho aỉ, ngươi dám lấy đi?”
Nguy Thiên Tuế nhàn nhạt nói.
La Hồng nheo mắt lại, tinh thần lực phun trào.
Trong đan điền, trên ma kiếm A Tu La, một đạo bóng dáng xinh đẹp mặc váy đỏ tung bay đứng đó.
“Giúp ta lấy kiếm!”
La Hồng nói.
Bóng hình xinh đẹp không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm.
“Giúp ta.”
Ý chí La Hồng vần lơ lửng trước ma kiếm A Tu La.
“Giúp ta lần này, ta lại đế cho ngươi hút cạn lần nữa”
La Hồng nói.
Lời nói vừa dứt, bóng dáng xinh đẹp mặc váy đỏ trén ma kiếm A Tu La hình như khẽ mỉm cười.
Tronq phút chốc, trăm hoa thất sắc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK