La Hồng cầm kiếm Sát Châu, chạy nhanh ra chỗ ngã rẽ, vũng nước mưa dưới đất bị giầm lên văng tung tóe, La Hồng nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với Da Luật sách.
Da Luật Sách ngạc nhiên, không ngờ rằng La Hồng không những không tháo chạy mà còn tiến lại gần.
Năng lực của La Hồng không tệ, có thể dùng tu vi Kiếm tu Thất phấm liên tục chặn đứng các đòn tấn công Tứ phẩm của y, khó trách hắn có thể giết được thiên kiêu Hoàn Nhan Liệt Hỏa.
Nhưng y khác với Hoàn Nhan Liệt Hỏa, khoảng cách giữa y với La Hồng là quá lớn.
Da Luật Sách giơ tay đập mạnh vào không trung, tạo thành một vòng tròn rồi đột ngột đánh ra. Vòng tròn thu hút mây chớp đan vào nhau, dường như hóa thành một con rồng bạc, lao nhanh về hướng của La Hồng.
Đùng!
Chỉ trong chớp mắt, La Hồng đã chồng chín chín đạo kiếm khí lên nhau.
Cổ kiếm Địa Giao phát ra âm thanh lớn đến chói tai, như tiếng rồng gào thét.
Da Luật Sách nheo mắt, muốn liều chết sao?
Đáng tiếc thực lực chênh lệch quá lớn, đánh nhau làm gì cho phí sức?
Chỉ như châu chấu đá xe, đứa bé huy đao thôi.
*đ’êu đồng nghĩa với câu “Trứng chọi với đá” nghĩa là người yếu nhưng dám chống lại kẻ mạnh hơn.
Đột nhiên.
Ánh mắt của Da Luật Sách ngưng trệ.
Nước mưa thẩm thấu vào từng sợi tóc của La Hồng, từng sợi tóc cứng cáp hất ra vố số hạt
mưa.
La Hồng chồng chín mươi chín đạo kiếm khí vào một chiêu, tung ra, khiến cả con hẻm ngay lúc này trở nên sáng rực.
Đi theo với thanh kiếm là… một tiếng nói trầm thấp vang lên.
“Đứng lên!”
Tà ánh nhúc nhích, âm sát điên cuồng chuyển động.
Trong cái bóng của Da Luật Sách, có từng thân ảnh nhanh chóng nhúc nhích, bay nhào ra ngoài.
Tà Ảnh trùng điệp, bóng đêm mà nó mang đến bảo trùm toàn bộ ngã rẽ, đan xen với năng lượng kiếm khí kinh người, tạo thành một thứ quái dị.
“Đây là gì?”
Cho dù là người chưa bao giờ sợ hãi như Da Luật Sách ngay lúc này cũng kinh ngạc cực độ.
“Nhìn qua có vẻ giống như chiêu thức câu linh khiển tướng của Đạo môn, nhưng lại không quá giống…”
Da Luật Sách lùi lại, khí thế trên mặt lập tức bộc phát, như ánh mặt trời chói mặt.
“Đại Uy Thiên Long, thế tôn Địa Tạng,…”
Tà ảnh của hòa thượng như đang tụng kinh niệm Phật.
Quan tài trên lưng bồng dưng nổ tung, đồng thi biến thành Tà Ảnh bay nhào ra, quấn chặt quanh người Da Luật Sách như xiềng xích.
Chim diều hâu hoảng sợ cất cánh bay lên.
Nguyên khí bên trong cơ thê’ Da Luật Sách bắt đầu chuyến động, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều phát ra nguyên khí mạnh mẽ.
Tà Ảnh Đồng Thi nố tung trong nháy mắt, Tà Ảnh Sa Di cũng bị căn nuốt ngay lập tức.
Nhưng tà ánh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, từng bóng từng bóng, không ngừng bay đi. La Hồng đã giết rất nhiều Tà tu Ngũ phẩm ở thôn Kê Sơn, cũng triệu hoán mấy tà ảnh.
Nhiều tà ảnh ập tới như vậy khiến Da Luật Sách hơi bực bội, y quả thực không thể thoát khỏi trong thời gian ngắn.
Chiêu thức chín mươi chín đạo kiếm khí xếp chồng mà La Hồng thi triển, bị Da Luật Sách dùng một đòn đánh tan, hiện giờ nguyên khí trong kinh mạch chuyển động ngày càng mạnh mẽ.
La Hồng ngã xuống đất, như kinh hồng ngá nghiêng, chẳng thèm liếc nhìn Da Luật Sách đang bị những tà ảnh quấn chặt kia.
Mũi chân hắn chạm nhẹ vào vũng nước, cơ thể nháy mắt đã thoát ra ngoài.
Vừa ra khỏi ngã rẽ.
Trên con đường dài trống vắng bên ngoài hẻm nhỏ, có mấy bóng người đang nhanh chóng lao đến.
Trường Bình quận chúa che ô, đi trong mưa.
Ngụy Nhàn cùng với vài học trò trong học cung cầm ô đi theo, bọn họ giống như vừa mới gặp nhau, cùng chạy về hướng ngã rẽ nơi đang có giao tranh kịch liệt.
Ngay lúc chuẩn bị bước vào con hẻm, họ thấy La Hồng chật vật lao ra.
Hai bên chạm mặt nhau.
Vừa nãy, La Hồng bị Da Luật Sách chèn ép, trong lòng vần đang vô cùng bực bội.
La Hồng hẳn vốn là kẻ phản diện, nếu đã vậy, thì lần này, hắn sẽ đại khai sát giới trong bí cảnh chứa đầy sát cơ tứ phía này.
Trường Bình quận chúa nhìn thấy La Hồng, dưới tán ô, vẻ mặt có chút phấn khích!
Nhưng sự phấn khích đó nhanh chóng biến mất.
Bởi vì La Hồng đang lao tới với tốc độ cực nhanh, bạch y lướt qua dưới cơn mưa như muốn giết người đoạt mạng.
“Quận chúa cấn thận!”
Một vài tiểu sinh xung quanh hét lớn.
Ngụy Nhàn cũng gào rít, tiến lên một bước, khí huyết Ngũ phẩm trong cơ thể hắn ta sôi trào.
Nhưng mà, La Hồng chỉ liếc mắt nhìn hắn ta.
Sau khi nếm trải khí tức khủng khiếp trên người Da Luật Sách, khí tức của Ngụy Nhàn yếu đến mức hắn chẳng thèm nhìn.
Tâm thần khẽ động, kiếm Sát Châu trong đan điền, gào thét mà ra
Một, hai, ba,… tám, chín, mười!
Mười kiếm nhanh chóng lao ra
Quấn chặt cơ thể hắn ta.
Ngụy Nhàn ném cái ô xuống, gào lên từng hồi.
Một quyền mang theo khí huyết sôi trào nhanh chóng xuất ra
Chặn được nhát kiếm đầu tiên, nhưng ngay sau đó, thanh Sát Châu kiếm thứ hai đã đâm xuyên qua vai của hắn ta.
Thanh Sát Châu kiếm thứ ba đâm xuyên qua bụng, thanh thứ tư đâm xuyên qua tim hắn ta.
Thanh kiếm Sát Châu thứ mười, như tia chớp đen ngòm, đâm xuyên qua cố họng, kéo theo thân thế rách nát máu thịt lần lộn bay ra xa hơn chục mét, đóng đinh trên con phố dài trong màn mưa.
Mưa vẫn không ngừng rơi…
Giọt mưa chảy dài xuống phiến đá trên đường, rơi tí tách xuống mặt đất.
Trong ngõ hẻm ở nơi xa, một luồng khí kình kinh khủng quét qua, vũng nước dưới đất khẽ sóng sánh, Da Luật Sách khôi ngô vạm vỡ đánh tan đạo tà ảnh cuối cùng, thân hình nhanh chóng lướt nhanh trong ngõ hẻm, giống như một con sư tử đang phát cuồng.
Đáng tiếc, trên đường dài, La Hồng đã giết Ngụy Nhàn chỉ bằng một chiêu ngay tại trận, cũng chẳng hề dừng lại lấy một khắc, mà nhanh chóng chạy đi và biến mất ở trong tòa thành cổ của bí cảnh này. Dù rằng tốc độ thoát khỏi tà ảnh của Da Luật Sách đã rất nhanh nhưng y vẩn không bắt được La Hồng.