Chương 410 Bồ Tát mọc tóc (4)
Mà trên Phật lộ.
Rất nhiều cao thủ Nhị phẩm lại ồn ào náo động, mưa đen xối xả như gột rửa Phật lộ.
Phật lộ không ngăn cản được mưa đen, võ số cao thủ Nhị phẩm phóng thích ra nguyên khí thiên địa của bản thân, ngăn cản mưa tử linh.
Đài sen màu đen của La Hồng không có phật quang ngăn cản, không ngăn được mưa tử lình.
Cho nên, mưa tử linh không ngừng gột rửa trên người La Hồng.
Nhưng, màn mưa tử linh khiến người ta kiêng kị lại không thể nào tổn thương đến La Hồng.
La Hồng thậm chí còn có cảm thấy vài phần thoải mái, vò cùng thoải máì khỉêh cho hắn nheo mắt lại.
Đôi mắt Vân Trùng Dương vẫn luôn như gìêhg cổ không gợn sóng, thấy tình huống này, tức khắc co rụt lại, lúc này, gã đã hiểu rõ vì sao nữ tăng lại lựa chọn La Hồng.
“Đến, đến nơi này với ta”
Nữ tăng lộ lúm đồng tiền như hoa, cười xán lạn, vươn cánh tay trắng như bạch ngọc, nhẹ nhàng vầy tay.
Đài sen nhỏ màu đen của La Hồng tức khắc không chịu khống chế, như thuyền nhỏ trờ về thuyền lớn, dừng trên đó.
Mưa đen xổi xả như có đấng tối cao trên không phát ra tiếng rống giận La Hồng nghĩ nghĩ, đối mặt với tồn tại bậc này, hình như bản thân hắn cũng không phản kháng được, nếu không đối đầu được vậy thì liền lựa
chọn chấp nhận nó đì.
Thế là, La Hồng cất bước, đì ra khỏi đài sen nhỏ màu đen, bước lên đài sen của nữ tăng kia.
Chỉ là trong phút chốc, La Hồng liền có cảm giác khí tử linh vô biên như hóa thành ngân hà đổ xuống, đột nhiên ập xuống.
Phanh!
La Hồng đột nhiên thấy áp lực trầm trọng vạn phần, cả lưng như bị đè cong xuống.
Vân Trùng Dương kinh hãi vạn phần.
Nữ tăng cười khanh khách.
Nàng đứng lên từ phía trên đài sen.
Táng bào màu trắng bay bay, gót sen nhẹ nhàng bước về phía La Hồng như một trận gió nhẹ.
Nàng đến trước mặt La Hồng.
“Giờ ta truyền cho ngươi kiếm Địa Tạng, ngươi thay ta chống đỡ trong chốc lát được chứ?”
Nữ tăng cười, xán lạn như hoa mùa hạ.
La Hồng còn chưa mớ miệng.
Vân Trùng Dương cưỡi hạc bên cạnh đã mớ miệng: “Không thể”
Gã nói không thế, là không thế truyền Á Địa Tạng kinh}.
La Hồng đưa mắt nhìn Vân Trùng Dương, sau đó, gật gật đầu với nữ tăng.
Ngay sau đó, nữ tăng cười xán lạn, nâng tay lên, tạo một chiêu.
Trong đài sen màu đen.
Tức khắc có một chuôi kiếm màu vàng từtừhiện lên ờ giữa.
Kiếm Địa Tạng!
“Nắm lấy nó”
La Hồng tức khắc cảm giác được áp lực
trên người tiêu tan hết, bò lên, vươn tay về phía kiếm Địa Tạng, nắm lấy nó.
Ánh mắt Ván Trùng Dương ngay lập tức trờ nên nghiêm trọng.
“Bần đạo nói không thể!”
Oanh!
Một cổ khí thế mạnh mẽ vô cùng bốc lên từ trên người gã.
Trong nháy mắt, sau lưng gã, một hư ảnh khổng lồ hiện lên, giống như tiên trên trời quan sát nhân gian.
La Hồng bị đập mạnh vào, tỉnh thần run lên, trong cái mũi xiêu xiêu vẹo vẹo của hắn có máu chảy ra.
Nhưng hắn vẫn cắn răng, liếc Vân Trùng Dương một cái?”
“Ngươi nói không thể là sao không thế sao? Ngươi mẹ nó là cái quái gì?!”
La Hồng cao giọng cười to.
Sau đó, cả người hung hăng chộp vào chuôi kiếm nhưxé rách rào cản đất trời.
Oanh!
Khoảnh khắc La Hồng nắm lấy kiếm ngay lập tức cảm thấy được một cổ khí tử
linh mênh mông như ngân hà trên bầu trời hạ xuống nhân gian.
Áp lực cực lớn khiến cho La Hồng gần như phải quỳ rạp trên mặt đất.
Trong thân thể hắn, ma kiếm A Tu La phát ra quang hoa, Hư ảnh Thánh nhân hiện chân ngôn, chuông phật nhỏ vang lẻn, vang vọng không ngừng.
May mắn chống đỡ được uy áp khủng bố này.
Mà vào khoảnh khắc La Hồng nắm lấy Địa Tạng kiếm, nữ tăng…
Tăng bào trên người nàng bay tán loạn, phía trên đầu trọc bóng loáng nháy mắt có từng sợi tóc đen nhánh mọc ra Bồ Tát mọc tóc đen thoáng chốc đã dài đến eo.
Ba ngàn sợi tóc đen bay bay, nữ tăng bước một bước ra khỏi đài sen màu đen, xuất hiện bên người Vân Trùng Dương, nhàn nhạt mở miệng.
“Ai cho phép ngươi làm hắn bị thương?”
Âm thanh lạnh lùng trong tréo vang vọng phía trên thủy triều hắc ám khiến cho sóng lớn của thủy triều hắc ám cũng dừng lại.
Nó đã hoàn toàn áp chế tiếng sóng
đánh giữa trời đất.
Bồ Tát mọc tóc đen.
Nữ tăng mặc bạch y ngồi ngay ngắn trên đài sen kia, giờ phút này tóc đen đã mọc đến eo, tuyệt mỹ như tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ.
“Ai cho phép ngươi làm hại hắn?”
Bồ Tát mọc tóc đen nhìn Vân Trùng Dương ngồi trên lưng hạc, nhàn nhạt nói.
Giờ phút này sau lưng Vân Trùng Dương xuất hiện một hư ảnh khổng lồ, đó là một vị thiên nhân cao cao tại thượng, chí cao vô thượng, khí tức mạnh mẽ.
Vân Trùng Dương tiên khí ngất trời, nhìn chằm chằm nữ tăng.
“Ngươi thật sự định đem truyền thừa cho hẳn?”
Vân Trùng Dương nhìn chằm chằm nữ tăng, nói.
“Ngươi biết rõ, ta thích hợp hơn hắn” Vân Trùng Dương hít một hơi thật sâu, nói.
Nữ tăng nờ nụ cười, nụ cười này rực rỡ, xán lạn khiến cho cả thủy triều hắc ám cũng như lập tức biến thành đại dương xanh thẩm
mênh mông tuyệt đẹp.
“Ai cho ngươi tự tin như vây?”
Nữtăng nói.
Dứt lời, bàn tay trắng nhẹ nhàng nâng lên, vô số sức mạnh hội tụ tại một khắc này, phảng phất có phật quang sáng loá xé rách mưa đen giăng đầy trời, từ trên trời chụp xuống.
Như một bàn tay khổng lồ che phủ cả bầu trời.
Hàng lòng mày Vân Trùng Dương nhíu lại, không giận tự uy, trên người như tràn ngập hơi thở tôn quý của tiên nhân.
Gã nâng tay lên, chỉ lên đầu Phật ảnh, ngón tay gõ nhẹ ba cái.
Tiên Nhân Ấn Phật chướng!
Muốn gõ nát chướng của nữ Phật Nhưng, không thể thực hiện.
Phanh!
Trong trời đất như có tiếng sấm nổ.
Phật chưởng tiếp tục áp xuống, Vân Trùng Dương nháy mắt bị chụp vào trong thủy triều hắc ám võ tận.
Tiên Hạc có tiên khí lượn lờ kia rên rỉ
môt tiếnq, nổ thành môt đám máu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK