CÓ chim bồ câu vồ cánh, rơi trên tay thái tử.
“Ồ, thái phó xem tin tức vừa mới tới này.”
Thái tử đưa thưtín cho Văn Thiên Hành, miệng y ục ục trêu đùa chim bồ câu trắng.
Văn Thiên Hành đã già hơn nhiều so với thời gian trước, nhìn qua dường như lúc nào cũng có thể sẽ bị bệnh, ông ta nhìn thoáng qua tin tức thái tử đưa tới, con mắt già nua mà đục ngầu không khỏi ngưng lại.
Mà thái tử chậm rãi mở miệng: “La Hồng vượt qua rất nhiều thiên kiêu, đứng nhất cuộc thi viết trở thành đệ tử của phu tử ở Tắc Hạ Học Cung.”
“Thật là càng ngày càng thú vị.”
Văn Thiên Hành không nói gì, thái tử phối hợp nói như cũ.
“Lúc trước dù là phụ hoàng mở miệng, phu tử vẫn không ngoại lệ thu bản cung làm đệ tử như cũ, bản cung tham gia khảo hạch thi viết, lại xếp thứ hai.”
Văn Thiên Hành nghe thấy điều này, khàn khàn mở miệng: “Khi đó hạng nhất là Lý Tu Viễn?”
“Đúng, Lý Tu Viễn.” Thái tử ở một bên trêu đùa chim bồ câu trắng, một bên đi trên hành lang ngự hoa viên trong thâm cung.
“Bản cung còn nhớ rất rõ, khi đó Lý Tu Viễn vẫn chỉ là một thư sinh hàn môn vào kinh đi thi nhưng lại thi rớt.”
“Trả lời đề rõ ràng cũng không bằng bản cung, nhưng duy nhất chỉ có một đề bản cung không bằng, ha ha, kết quả là gì… Bản cung xếp thứ hai, bản cung rơi vào bụi đất mà Lý Tu Viễn chiếm hết phong lưu thiên hạ.”
Áo mãng bào tứ trảo trên người thái tử bay trong gió.
Y nhìn chim bồ câu trắng lông vũ trắng noãn, cười cười: “Phu tử bất công, cũng như thiên đạo bất công.”
Một cái chớp mắt tiếp theo, bộ lông trắng của chim bồ câu bị nhuộm thành màu máu.
“Trấn Bắc Vương La Cuồng tới huyện An Bình, xem ra thật sự rất coi trọng đứa cháu này… Thái phó, ngươi cảm thấy La Hồng này như thế nào?”
Thái tử ngẩng đầu, nhìn qua bầu trời xanh thẳm, nói.
“La gia có người kế tục.”
Văn Thiên Hành lời ít mà ý nhiều.
Thái tử nghe vậy, động tác dừng lại, bật cười lớn.
“Vậy an bài đi, bản cung nhớ kỹ người dẩn đầu nhóm Kim Trướng Vương Đình bị tiêu diệt là Hoàn Nhan Xa cố nhất phẩm? ‘Huyền Ngọc phi’ hình như cũng họ Hoàn Nhan, ngươi tìm cơ hội đem tin tức La gia liên thủ Tắc Hạ Học Cung lừa giết nói cho Huyền Ngọc phi.”
Văn Thiên Hành nghe vậy, đôi mắt không khỏi co rụt lại.
Ngẩng đầu nhìn Thái tử một chút, ánh mắt thâm thúy, lại không nói gì, khom người rời đi.
Sau khi Văn Thiên Hành rời đi, ngự hoa viên lại trở nên yên tĩnh, y cầm chim bồ câu trắng đã hoàn toàn nhuộm thành huyết sắc trong tay ném cho tiểu thái giám tùy thân, bảo hắn ta đem đi nướng.
“Ta vốn dĩ không muốn quản lý sự vụ, nhưng ngươi đã bắt ta phải quản lý sự vụ… Vậy ta coi như ngươi ngầm cho phép hành vi của ta.”
“Ôi, La gia.”
Thái tử quay đầu nhìn v’ê phía thâm cung, chắp tay, ánh mắt thâm thúy, áo mãng bào tứ trảo phần phật trong gió.
Trong tiểu lâu Xuân Phong.
La Hồng gặp phu tử, quả nhiên là lão nhân trước đó gõ đầu hắn ba lần.
Phu tử cười dịu dàng, chỉ chỉ bồ đoàn trước bàn trà.
Lý Tu Viễn quen thuộc ngồi xếp bằng, La Hồng cũng ra dáng học ngồi xếp bằng.
“Đã lựa chọn nộp giấy trắng, vì cái gì còn đáp một đề bài?”
Phu tử nhìn La Hồng vuốt râu cười nói.
Lý Tu Viễn thì nấu nước, pha trà.
Tiếng nước quanh quẩn ở giữa lầu nhỏ yên tĩnh, nước trà trong chén trà óng ánh sáng long lanh, hương trà nồng đậm.
La Hồng uống một ngụm trà, vẻ mặt đau khổ.
Lý Tu Viền thì nhịn không được cười: “Ngươi chỉ đáp duy nhất một đề do phu tử ra kia, hơn nữa câu trả lời của ngươi có thế nói là lời giải tối ưu, đây đều là duyên phận, tiểu sư đệ, ngươi trốn không thoát.”
La Hồng nghe, lập tức có loại xúc động muốn chặt tay, cho ngươi tiện tay này.
Lý Tu Viễn nhìn dáng vẻ ảo não của La Hồng, không khỏi có chút tò mò: “Người khác đều ước gì trở thành đệ tử của phu tử, vì sao ngươi lại tình nguyện nộp giấy trắng?”
Trở thành đệ tử của phu tử, ta làm sao còn có thể làm chuyện xấu nữa?
Mà nếu có làm chuyện xấu, khả năng cũng sẽ bị xem thành làm chuyện tốt!
La Hồng than thở trong lòng.
Nhưng mà, hắn không biết là, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lý Tu Viễn liền nhìn hắn với vẻ quái dị.
Phu tử vuốt râu cười ha hả, cười đến nồi hoa ở bên ngoài núi đều nở.
Phu Tử cười một trận, nhìn về phía Lý Tu Viễn.
“Mang tiểu sư đệ nghịch ngợm này của ngươi đi gõ chuông chín mươi chín lần, không hơn không kém…”
“Nhớ kỹ, nếu hắn muốn chạy, đè lại.”
Phu tử khiến cho Lý Tu Viền thoáng sững sờ, nhanh như vậy sao?
Sao lại có cảm giác phu tử đang rất sốt ruột vậy.
Gõ chuông… Kia là đi gõ chuông Thánh Nhân, đế cho tinh thần và ý chí Thánh Nhân tẩy rửa, chịu sự khảo nghiệm của Thánh Nhân.
Lý Tu Viền y lúc trước đã từng bị đưa đi gõ chuông.
Y vẩn còn nhớ rất rõ loại thể nghiệm đó là như thế nào, nếu dùng một chữ để hình dung… Đó chính là “diệu”.
Lý Tu Viễn cảm thấy “diệu”, nhưng trong lòng La Hồng thì cảm thấy cực kỳ không ổn, ánh mắt phu tử nhìn về phía hắn vô cùng quái dị, dường như xem thấu tà khí bên trong hắn, giống như thợ làm vườn cầm kéo, chuẩn bị cắt đi những cây cỏ dại tùy ý tăng vọt.
La Hồng không muốn đi, đáng tiếc việc này không phải do hắn quyết định.
Ra khỏi tiểu lâu Xuân Phong, Tiếu Đậu Hoa vần mím môi như cũ, ôm kiếm đứng thẳng tắp, giống như là một cây cỏ nhỏ phiêu diêu trong gió.
Chẳng qua, La Hồng lại ẩn ấn có thể nhìn thấy, khí giữa trời đất không ngừng hội tụ lên trên người Tiếu Đậu Hoa.
Bên trong Tắc Hạ học cung ẩn chứa rất nhiều khí, đích thật là rất thích hợp để Tiếu Đậu Hoa dưỡng kiếm.
“Ngươi tiếp tục ở chỗ này dưỡng kiếm, ta đưa tiểu sư đệ đi gõ chuông.”
Thái độ của Lý Tu Viễn đối với Tiếu Đậu Hoa rất dịu dàng.
Tiếu Đậu Hoa do dự một chút, nhìn thoáng qua La Hồng, La Hồng cũng khẽ gật đầu.
Nhìn bóng lưng Lý Tu Viên và La Hồng từ từ đi xa, Tiểu Đậu Hoa hít sâu một hơi, tiếp tục duy trì tư thế ưỡn ngực hóp bụng nâng mông.