Lưu Huyên Thần đăng cơ sáu năm, hai mươi bảy tuổi, trong hoàng cung rốt cuộc cũng truyền ra tin vui, hoàng hậu nương nương hoài thai long tử, chuyện này đối với nước Ngụy, đối với Lưu Huyên Thần, đúng là một chuyện trọng đại đáng mong chờ! Lúc trước Ấn nương nương cũng từng sinh cho hắn một công chúa, nhưng nói như thế nào thì với công chúa Thiên Luy, đại bộ phận đại thần đều không biết sự tồn tại của cô bé, mà thân thế thực sự của công chúa Thiên Luy, chỗ nào cũng lộ ra kỳ lạ và mờ ám, người trong cung cũng tự động quên mất cô bé.
Sau khi Vân Ánh Lục mang thai hai tháng, Phủ Nội Vụ cho Dụ thái y của Thái y viện vào tẩm điện của cô khám thai, Dụ thái y đúng là múa rìu qua mắt thợ, Vân nương nương vốn chính là cao thủ trong nghề rồi. Nhưng đó là một thủ tục, Dụ thái y đành phải tới khám. Vừa mới khám, hai mắt ông đã sáng lên, nói thai nhi ổn định và khỏe mạnh, nương nương nhất định là hoài thai hoàng tử.
Vân Ánh Lục trợn tròn mắt, cặp mắt đã mờ kia của Dụ thái y chẳng lẽ có khả năng siêu âm? Nhưng dù có thế thì siêu âm cũng phải sau bốn tháng mới nhìn ra được giới tính thai nhi đấy!
Chiêu vuốt mông ngựa này cũng quá khoa trương đi, ngộ nhỡ cô sinh hạ công chúa, thì là lỗi của ai?
Cô còn chưa kịp ngăn cản, tin tức nương nương mang thai thái tử thoáng chốc đã lan truyền khắp trong cung. Ngày hôm sau, La công công trên triều đường, tay nâng một tờ thánh chỉ, dùng giọng điệu vô cùng kích động và thiêng liêng tuyên cáo khắp thiên hạ sự kiện này.
Và thế là, cả nước vui mừng. Trong hoàng cung chỉ thiếu nước đốt pháo hoa, có điều sợ làm nương nương động thai khí.
Một số người phụ nữ từng được Vân Ánh Lục trị bệnh ở hiệu thuốc Tần thị buổi tối đều tới Từ Ân tự, cầu phúc cho nương nương và hoàng tử. Khắc đầu tiên Ngu phu nhân nghe được tin tức này, lập tức tới Phật đường thắp hương, Ngu Hữu Thừa tướng đứng trên triều đường, nước mắt dọc ngang. Tần Luận không biết bằng cách nào, đã tìm được một bao lớn tổ yến dâng lên, nói là tổ yến được lấy từ một đảo nào đó ở quần đảo Nam Dương, vô cùng quý báu và hiếm có, để Vân Ánh Lục tẩm bổ. Vân viên ngoại còn thay đổi đa dạng các loại thức ăn, điểm tâm, đưa vào trong cung, để Vân Ánh Lục thay đổi khẩu vị. Trúc Thanh đã sớm may đủ loại giầy nhỏ, tất nhỏ, đều có thêu hình rồng. A Cường chuẩn bị mấy tấm da cáo thượng hạng, trèo đèo lội suối đưa tới Đông Dương. Còn có một thương nhân ở thành Lâm Sơn không để lại tên, sai người tiến cống hoàng hậu nương nương một trăm viên ngọc trai màu hồng phấn, đó là màu sắc hiếm gặp nhất của ngọc trai, để chúc mừng nương nương có tin vui…
Những chuyện như thế này, không thể đếm nổi.
Tình thế này làm Vân Ánh Lục có hơi giật mình, phải nói là rất khoa trương. Mà khoa trương nhất vẫn là vị chuẩn bị làm phụ hoàng kia. Hắn đã hoàn toàn coi cô là một người không có khả năng vận động, ra ra vào vào hoặc là ôm, hoặc là đỡ. Vân Ánh Lục giận hết sức, nghiêm túc nói với hắn, phụ nữ có thai không phải là người bệnh, cần phải vận động thích hợp, như vậy mới dễ sinh. Hắn vừa nghe, bèn đổi thành đi đâu cũng dắt tay cô, không quan tâm tới ánh mắt người khác.
Có khi nửa đêm đang ngủ, đột nhiên hắn sẽ ngồi dậy, thắp đèn lên, giở chăn ra, nhìn bụng cô, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, sau đó còn ghé tai sát bên bụng cô, lắng nghe, khi hắn nghe được tiếng tim đập của thai nhi từ trong bụng truyền ra, bộ dáng vui sướng đó của hắn so với trẻ con có được bảo vật yêu thích không có gì khác nhau.
Vân Ánh Lục hiểu từ nhỏ hắn đã không có tình yêu thương, cô đơn lớn lên, hiện giờ tất cả mọi thứ với hắn mà nói, đều rất quý giá. Cô nhìn hắn mà trong lòng đau xót, sau đó thường xuyên buổi tối sẽ gối đầu lên khuỷu tay hắn, nói với hắn về mười tháng mang thai, mỗi một quá trình sinh trưởng của thai nhi. Lưu Huyên Thần lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt đen sáng như sao, tràn đầy hạnh phúc và chờ mong. Hắn quý trọng và cẩn thận với cô như vậy, thế cho nên rõ ràng hắn tràn ngập khát khao với cô, nhưng đều gắng kiềm chế tình cảm mãnh liệt trong lòng. Cô không thể không ngượng ngùng nói với hắn, chuyện đó cũng không có gì ảnh hướng tới thai nhi. Lúc này hắn mới hết sức vui mừng ôm lấy cô, dùng vô hạn ôn nhu và kiên nhẫn, dung nhập vào thân thể cô.
Nghe nói thai nhi nghe được tiếng nói của phụ thân, khi nghị luận quốc sự, hắn thường xuyên để Vân Ánh Lục ngồi cạnh dự thính, nói là sớm để cho thái tử nhận được giáo dục của bậc đế vương.
Vân Ánh Lục ngước mắt nhìn trời, dở khóc dở cười.
Mặc kệ như thế nào, Vân Ánh Lục vẫn cảm giác chuyện cô mang thai, có hơi bị coi trọng quá độ, giống như là đang nhận hình phạt. Cô thật sự rất khát vọng ngày được phóng thích sớm tới.
Vừa qua năm mới, một trận gió xuân đã lâu không thấy thổi vào trong thành Đông Dương, băng tuyết dần tan, trên cành cây khô héo có mấy chồi cây mọc ra, trong Ngự hoa viên và bên tường hậu cung, mấy cây mai bừng bừng sức sống, cùng bung nở.
Mấy ngày nay là ngày sinh theo dự tính của Vân Ánh Lục, Vân phu nhân đã sớm được đón vào trong cung, trong hoàng cung như lâm đại địch, chỉ có Vân Ánh Lục vẫn bình tĩnh như thường, vẫn dạy cho mấy phi tần những điều cần biết khi phụ nữ sắp sinh và tình huống khi em bé ra đời nên xử lý ra sao.
Vân phu nhân nhìn chằm chằm vào con gái, trong lòng khẽ thở dài.
Tiếng dịu dàng giảng giải đột nhiên ngừng lại, các phi tần ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt Vân Ánh Lục co rúm lại, giống như rất đau, trên trán cô từng giọt mồ hôi lớn toát ra.
“Nương nương, người sắp sinh rồi sao?” Một vị phi tần sợ hãi hỏi.
“Đúng, không được cuống lên, dường như thai nhi sắp ra rồi. Mau, đỡ ta tới phòng sinh.” Vân Ánh Lục hết sức bình tĩnh nói.
Mọi người vừa nghe, đều căng thẳng tới độ luống cuống tay chân, sau đó luống cuống đỡ Vân Ánh Lục vào phòng sinh. Lưu Huyên Thần vừa mới lên triều không lâu, nghe thái giám thông báo, hoàn toàn không để ý đến phong phạm đế vương, chạy thẳng một mạch tới phòng sinh. Đứng ở cửa, chỉ nghe thấy tiếng Vân Ánh Lục cắn răng, vẫn còn tiếp tục giảng bài, “Cởi quần lót ra, đừng quýnh lên, chuẩn bị…khăn vải…kéo…nước ấm…nhìn xem, tử cung mở được mấy đốt ngón tay rồi?”
Lưu Huyên Thần đứng bên ngoài thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Đây chính là đứa con đầu tiên của hắn, có thể để cho mấy người phụ nữ cho tới giờ chưa từng trải nghiệm thực tiễn đỡ đẻ sao?
“Sai người truyền thái y chưa?” Hắn căng thẳng tới độ áo trong đã ướt đẫm.
Mãn Ngọc dùng vẻ mặt như đưa đám nói: “Nương nương không cho truyền, nói đây là cơ hội thực tiễn hiếm có, để cho các nương nương khác thực hành.”
Trước mắt Lưu Huyên Thần sao vàng lượn vòng, Vân Ánh Lục này mê làm thầy dạy tới mức loạn trí rồi sao, thực tiễn gì thì cũng phải xem đó là lúc nào, “Mau, mau, truyền ý chỉ của trẫm, mau chóng truyền thái y và bà đỡ tới đây.”
Trong phòng sinh, mấy vị phi tần quỳ trên mặt đất, tay run run tới khăn vải cũng không cầm nổi, tiếng nói mang theo tiếng khóc, hỏi: “Nương nương, người nói mấy đốt ngón tay là nói ngón giữa hay là ngón cái?”
Cả người Vân Ánh Lục giống như ngập trong mồ hôi, cô đỡ đẻ vô số lần, vẫn hướng dẫn thai phụ hít thở, dùng sức, cảm giác sinh con là một chuyện đơn giản, sao mà tới lượt mình, lại đau như vậy, cô đau tới độ hít thở cũng khó khăn, “Ngón giữa…”
Cô hít sâu một hơi, cảm giác máu trào xuống phía dưới thật sự rất nhanh, thai nhi nhờ vào sản lực đã chuẩn bị ra ngoài, “Không…không được sợ hãi, bây giờ dùng dao, theo lời tôi đã dạy, rạch…mau…”
Một vị phi tần gan lớn tay run run, nhắm ngay âm hộ, cố lấy dũng khí rạch một đường.
Hiện giờ Vân Ánh Lục đã đau đớn tới chết lặng, “Rất…tốt, tiếp theo…” cô nắm chặt tay, dồn sức, chuẩn bị cho lần rặn tiếp theo.
“Nàng làm…” Lưu Huyên Thần không thèm để ý tới mấy lời can ngăn gì mà không sạch sẽ, vội đẩy cửa phòng sinh ra, vọt tới trước giường, ôm lấy Vân Ánh Lục, xót xa nhìn khuôn mặt đau đớn tới trắng bệch của cô, “Nàng không muốn sống nữa sao? Sao có thể tùy hứng như vậy?”
“Không sao đâu, Huyên Thần, em…sinh thuận mà…Á!” Cô nắm chặt tay Lưu Huyên Thần, hét lên một tiếng.
“Nương nương, ra rồi, ra rồi…” mấy phi tần vui mừng nhìn thai nhi đã ra ngoài, kích động rơi nước mắt.
“Chú ý… cuống rốn…” Vân Ánh Lục chỉ gắng nói được mấy từ, cuối cùng vì thể lực không chống đỡ được nữa, ngất xỉu trong lòng Lưu Huyên Thần.
“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, là…là một tiểu hoàng tử.” Các phi tần cắt rốn xong, tắm rửa sạch sẽ cho em bé, vội vàng ôm cậu bé tới chỗ Lưu Huyên Thần.
Lưu Huyên Thần cũng chưa ngước mắt lên nhìn, chỉ yêu thương ôm lấy Vân Ánh Lục, lau mồ hôi trên trán, trên cổ cô, dịu dàng hôn xuống môi cô, “Uyển Bạch, Uyển Bạch…” Hắn không ngừng ghé sát bên tai cô run rẩy gọi, thâm tình nhìn cô.
Đêm khuya hôm đó, vì chuyện tuyển tú nữ mà hắn buồn bực, đi dạo ở bên ngoài một vòng, nhìn thấy bên ngoài Ngự thư phòng có một tiểu thái y đang mặc y bào rộng thùng thình. Tiểu thái y tự giới thiệu mình là y quan mới tới Thái y viện tên là Vân Ánh Lục, sau đó hỏi: “Anh là ai, đang làm gì?”
Hắn nói, ta chỉ là một người đi dạo, họ Lưu.
À, là Lưu công tử. Tiểu thái y gật gật đầu.
Đó là lần đầu tiên hắn và Uyển Bạch gặp nhau, thật giống như trong kịch, cũng rất thú vị, khi đó, ai có thể ngờ rằng, bọn họ lại có mối lương duyên có một không hai như vậy đâu!
Hiện giờ, Vân Thái y không chỉ thành thê tử của Lưu công tử, mà còn sinh con cho hắn. Viền mắt Lưu Huyên Thần đỏ lên, một giọt nước mắt rơi xuống mặt Vân Ánh Lục.
“Huyên Thần?” Vân Ánh Lục từ từ mở mắt ra, cử động đôi môi khô khốc, nâng tay xoa lên má hắn, “Có chuyện gì vậy?”
“Uyển Bạch, là tiểu hoàng tử.” Lưu Huyên Thần kích động nói.
“Mắt Dụ thái y đúng là siêu âm rồi!” Vân Ánh Lục cười nhẹ, “Nâng em dậy, Huyên Thần!”
Lưu Huyên Thần nâng cô dậy, các phi tần đang giành nhau bế tiểu hoàng tử đang khóc oe oe, thấy Vân Ánh Lục đã tỉnh, vội ôm tới.
Vân Ánh Lục thành thục ôm lấy cậu bé, vén lớp tã bọc ra, gương mặt trẻ con nho nhỏ, màu da hồng hồng, hơi nhăn, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, cái cằm uy nghi, quả thực so với Lưu Huyên Thần như dùng khuôn đúc ra.
“Huyên Thần, con giống chàng…không giống em…” Cô có chút tủi thân.
“Vậy ta sẽ cố gắng, kế tiếp sẽ giống nàng, có được không?” Lưu Huyên Thần duỗi hai tay, mỉm cười ôm lấy Vân Ánh Lục và đứa bé vào trong lòng.
Mùa xuân tươi đẹp, muôn sắc muôn màu đã từ phương Nam đã tới thành Đông Dương, lại là một mùa trăm hoa đua nở.
Sắp tới hoàng hôn, ngoài tẩm điện của Lưu Huyên Thần, trăm hoa khoe sắc, tiếng chuông tối của Từ Ân tự theo làn gió đêm thổi vào hoàng cung, trên bầu trời bao la chỉ có mấy đám mây lững lờ trôi phía đường chân trời.
Một vài con chim yến liệng qua trên bầu trời, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đã tháo trâm cài tóc xuống.
Hoàng hôn vô cùng đẹp, vài ánh nắng chiều còn sót lại chiếu xuống người Vân Ánh Lục.
“Uyển Bạch…” Lưu Huyên Thần nhẹ bước chân đi vào phòng ngủ, từ đằng sau ôm lấy eo cô, mới ba tháng, Vân Ánh Lục đã khôi phục lại vóc dáng trước kia, làm cho các phi tần vô cùng ao ước.
“Húc nhi ngủ rồi?” Tiểu hoàng tử được đặt tên là Húc, ý là ánh nắng mặt trời lúc sớm mai, bừng bừng sức sống, tương lai xán lạn. Chỉ là tiểu hoàng tử sức lực rất dồi dào, ăn no xong, đều thích khóc lóc ầm ĩ, Vân Ánh Lục lại không chịu cho nhũ mẫu và cung nữ bế cậu bé đi, muốn tự mình chăm sóc, chuyện này thì không vấn đề gì, nhưng chỉ trừ khi cậu bé ngủ, Vân Ánh Lục chỉ có thời gian nói chuyện với Lưu Huyên Thần một lát, cậu nhóc vừa tỉnh, Lưu Huyên Thần đã bị bỏ sang một bên.
Vân Ánh Lục bật cười lắc đầu.
“Vâng, hôm nay ngủ sớm, ban ngày Mãn Ngọc bế con đi ra ngoài dạo một vòng, có lẽ là đi chơi mệt.” Vân Ánh Lục thả lỏng người, dựa vào trong lồng ngực hắn.
Hắn vừa nghe, cảm xúc trong lòng không kiềm chế được, xoay người cô lại, vùi đầu trong tóc cô gầm nhẹ một tiếng, không đợi cô lên tiếng, lập tức bao phủ môi cô, cuồng nhiệt thể hiện hết khát khao và vội vã trong suốt ba tháng này của hắn. Cô cười khẽ đáp lại hắn, hắn ôm lấy cô, cẩn thận đi qua chiếc giường nhỏ của tiểu hoàng tử, đi đến hướng long sàng.
Sau một hồi triền miên gió cuốn mây tuôn, tóc hai người cùng quấn lấy nhau, thân thể vẫn đang dán sát nhau, hơi thở gấp gáp dần dần bình ổn lại, sau mành là lưu luyến dịu dàng không rời.
“Huyên Thần, hôm nay không phê duyệt tấu chương sao?” Vân Ánh Lục tựa đầu lên vai hắn, khẽ hỏi.
“Không, hôm nay ta ở cạnh nàng. Uyển Bạch, đã ba tháng rồi ta không được ôm nàng, tối nay, ta phải…” Hắn cúi đầu bên tai cô nói câu gì đó. Vân Ánh Lục thẹn thùng đẩy hắn ra.
Hắn nhíu mày, cầm tay cô nhẹ hôn xuống, “Sao chứ, hiện giờ là mùa xuân, vốn là một mùa đa tình, ta muốn nàng…không bình thường sao? Còn nữa, ta còn muốn sinh một đứa con gái giống nàng nữa. Húc nhi làm đế vương, công chúa theo nàng học y. Như vậy, sinh mệnh của hai chúng ta, có thể tiếp tục kéo dài vĩnh viễn.”
“Sau đó công chúa lại vào một hoàng cung khác làm thái y, lại gặp được một vị đế vương sao?” Cô cười khẽ. Lưu Huyên Thần xoay người, đặt cô lên trên người, khẽ cọ vào chóp mũi cô, “Như vậy không tốt sao?”
Vân Ánh Lục cười dịu dàng, “Tốt, đương nhiên tốt. Huyên Thần,” cô ngước mắt nhìn hắn, “Em rất hạnh phúc, không hề có chút ủy khuất nào.”
Ở trong hoàng cung, mặc dù bị trói buộc rất nhiều, nhưng cô lại được một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương. Trên đời này, có một số chuyện so với sự nghiệp, so với tự do quan trọng hơn.
Hắn dịu dàng hôn cô, “Uyển Bạch của ta, ta yêu nàng!”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt yêu thương, đêm xuân mỹ lệ thâm trầm, hạnh phúc bên người mình yêu, trên không trung những vì sao tranh nhau lấp lánh, giống như lén nhìn hai người đang yêu, tinh nghịch kể cho nhau nghe câu chuyện tình yêu. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, đêm…sâu…
“Ai?” Dưới ánh trăng, Cấm vệ quân nhìn thấy vài người phụ nữ cầm sách thuốc trong tay đi tới hướng tẩm điện.
“Là bản cung.” Các phi tần đồng thanh trả lời, “Trong sách có mấy chỗ, chúng ta nghĩ mãi không hiểu, chúng ta muốn tìm hoàng hậu nương nương hỏi một chút.”
“Bây giờ?” Cấm vệ quân lo lắng nhìn trong điện đã sớm tắt ánh nến.
Các phi tần gật gật đầu, “Đúng, hiện giờ mới canh hai mà, không quá muộn, hoàng hậu nương nương đã từng nói bất kể là lúc nào, chúng ta đều có thể tới được!”
Ngữ khí và lý do đều không thể cự tuyệt.
Cấm vệ quân đưa mắt nhìn nhau, mấy ngày trước đây, thời gian canh hai, tiểu hoàng tử còn chưa ngủ, hoàng thượng làm việc ở Ngự thư phòng, nương nương còn thức, đúng là không có việc gì, còn đêm nay?
“Mau đi thông báo đi!” Các phi tần thúc giục.
Vừa dứt lời, trong điện đột nhiên truyền ra một tiếng khóc vang trời, sau đó đèn sáng, cửa “Ầm” một tiếng mở rộng ra, một nam tử anh tuấn áo còn khép hờ, sắc mặt lạnh lùng lao ra cửa điện.
“Các ngươi…đám phụ nữ các ngươi, sao còn chưa chuyển ra khỏi cung?” Hắn giận dữ hét.
Đôi mắt đẹp của các phi tần đảo quanh, che miệng cười khẽ. À à, hóa ra là các nàng quấy nhiễu chuyện tốt của Lưu hoàng thượng.
“Ngày mai, ngày mai sẽ đi…” Các nàng cười vẫy tay. Tiếng cười xa dần, biến mất trong Ngự hoa viên.
Trong vườn, sắc hoa muôn hồng nghìn tía, muôn hoa đang khoe sắc thắm. Trên bầu trời đêm, một ngôi sao xẹt qua, kinh ngạc hô, không vào vườn này, sao biết cảnh xuân tươi đẹp thế!
Ngày hôm sau các phi tần quả thực đã dọn ra khỏi hoàng cung, các nàng nghe nói Lưu hoàng thượng tình thâm như vậy, năm mươi năm vẫn như một ngày, vẫn vô cùng sủng ái thần y hoàng hậu của hắn, mãi tới khi cuộc đời của họ tới điểm cuối, tình yêu của hắn cũng chưa từng thay đổi, vẫn như thuở ban đầu.