Một câu này của tiểu thái giám, đã phá vỡ sự tĩnh lặng và ấm áp của một buổi chiều tối mùa xuân. Giống như là một con rắn độc đột nhiên gặm cắn đi tất cả vui sướng, làm cho tất cả tươi cười và vui vẻ trong nháy mắt này đều rút đi, biến thành một màu tái nhợt.
Tâm trạng của tất cả đều rơi xuống một vực sâu nhìn không thấy đáy.
Cổ Lệ, công chúa nước Ba Tư, vừa mới được gả tới nước Ngụy không được bao lâu, đột nhiên chết là một chuyện đại sự chấn động hoàng cung, cũng là một chuyện đại sự ảnh hưởng tới quan hệ giữa nước Ngụy và Ba Tư.
Thượng thư bộ Hình đứng mũi chịu sào chạy tới hiện trường, Vân Ánh Lục làm thái y cũng phải tới khám nghiệm tử thi.
Lưu Huyên Thần dẫn những người có liên quan nhanh chóng đi tới tẩm cung của Cổ Lệ, thái hậu cũng đã ở đó, Viên Diệc Ngọc, Ấn Tiếu Yên và Nguyễn Nhược Nam cũng đều ở đây, cung điện lớn như vậy lập tức trở nên chật không chen nổi, sắc mặt mỗi người đều vô cùng khó coi.
Cổ Lệ nằm lặng lẽ trên giường, mặc một bộ y phục đỏ, màu da tím tái, trước ngực cắm một thanh tụ kiếm, kiếm cắm sâu vào trong cơ thể, ngập tới tận chuôi kiếm, chuôi kiếm có nạm đá quý các màu, đúng là thanh tụ kiếm đã từng một lần kề lên cổ Vân Ánh Lục. Trên giường khảm ngà voi, máu đỏ thấm đẫm nửa giường, Vân Ánh Lục hít một ngụm khí lạnh, kinh hoàng thấy nửa người lạnh toát.
Cung nữ hầu hạ bên người Cổ Lệ quỳ xuống khóc kể với Lưu Huyên Thần, nói nương nương muốn ngủ trưa, dặn nàng không được quấy rầy, hai canh giờ sau, nàng nghe thấy trong phòng ngủ của nương nương có tiếng kêu sợ hãi, nàng đi vào nhìn thấy, nương nương đã chết ở trên giường.
“Vân thái y, khanh đã có kết luận về nguyên nhân tử vong chưa?” Lưu Huyên Thần sắc mặt xanh lét cất tiếng hỏi.
Vân Ánh Lục mặt cũng tái nhợt đứng ở bên giường, đầy căng thẳng quay đầu lại, “Hẳn là trúng độc trước, sau đó lại bị đâm một kiếm.”
“Hoàng thượng, trong phòng này không hề lộn xộn, không có dấu hiệu đánh nhau, hung thủ hẳn là người mà Cổ Thục nghi biết. Cổ Thục nghi có khả năng phòng vệ, chỉ khi không thể nhúc nhích, mới không thể đánh trả. Vân thái y đã chẩn đoán chính xác, Cổ Thục nghi bị trúng độc trước, sau đó bị giết.” Đỗ Tử Bân đi một vòng quanh phòng, nói.
“Trúng độc?” Lưu Huyên Thần có chút kinh hoàng, “Triều ta trăm năm nay chưa từng phát sinh loại chuyện xấu xa thế này! Rốt cuộc là ai, dám không coi trẫm ra gì mà sát hại phi tử của trẫm!” Đôi mắt hắn ánh lên vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất, “Hôm nay, Cổ Thục nghi đã gặp những người nào?”
Tiểu cung nữ run run trả lời: “Cổ Thục nghi không ra khỏi cung, chỉ có Vân thái y và Viên Thục nghi tới đây thôi.”
“Hoàng thượng, trước giờ sau khi ăn trưa Viên Thục nghi đều tới cung của thần thiếp nói mấy chuyện thường ngày, thần thiếp có thể chứng minh Viên Thục nghi không phải hung thủ.” Ấn Tiếu Yên đứng bên nói chen vào.
“Trẫm có nói hoài nghi Viên Thục nghi sao?” Lưu Huyên Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn Ấn Tiếu Yên.
“Thần thiếp đề phòng trước thôi, phòng ngừa người có tâm hãm hại Viên Thục nghi, bởi vì lúc trước Viên Thục nghi và Cổ Thục nghi từng có tranh cãi.” Ấn Tiếu Yên bình tĩnh nói.
Lưu Huyên Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như dao, “Vậy là nàng suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, còn người khác đều là đồ ngốc.”
“Thần thiếp mạo muội rồi.” Ấn Tiếu Yên cười không để ý, lui ra sau đám người.
“Hoàng thượng, nếu Cổ Thục nghi trúng độc, người trong cung này có thể tiếp xúc với độc dược, chẳng cần nghĩ cũng biết là ai. Hôm nay thần thiếp tới cung của Cổ Thục nghi, chính là vì nhìn thấy Vân thái y và Cổ Thục nghi có chuyện giằng co nhau, thần thiếp cho là hai người họ cãi nhau, mới tới đây khuyên can.” Viên Diệc Ngọc nhỏ giọng nói.
Vân Ánh Lục lườm Viên Diệc Ngọc. Trước kia, cô thực hâm mộ Viên Diệc Ngọc anh khí hào hùng, không ngờ rằng cũng là một tiểu nhân thấp hèn xấu xa như thế.
“Viên Thục nghi, cô nói xem vì sao tôi phải hạ độc hại Cổ Thục nghi?” Cô trấn tĩnh hỏi lại.
“Việc này trong lòng ngươi khắc rõ.” Viên Diệc Ngọc kiêu ngạo ngẩng đầu, “Ngươi vừa mới tới, là Cổ Thục nghi chết, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?’
Vân Ánh Lục phát cáu, gương mặt đỏ bừng, “Nói lời phải có bằng chứng, không thể tùy ý phỉ báng người khác. Phỉ báng cũng là tội phải ngồi tù.”
“Đủ rồi!” Lưu Huyên Thần hét lớn một tiếng, “Các ngươi không cần ở đây đoán già đoán non, trẫm muốn là chứng cớ. Nếu một khi trẫm tra được hung thủ là ai, trẫm phải tru di cửu tộc nhà hắn.”
Viên Diệc Ngọc sợ tới mức há hốc miệng, nhưng không nói được lời nào.
“Hoàng thượng, vụ án này không đơn giản giống như chúng ta suy đoán, nhất thời sẽ không và cũng không thể tìm ra hung thủ. Việc này vi thần sẽ từ từ điều tra, hiện tại để cho mấy nương nương đều về cung của mình đi, lo liệu hậu sự cho Cổ Thục nghi quan trọng hơn.” Đỗ Tử Bân tiến lên đề nghị.
Đôi mắt sáng của Lưu Huyên Thần đảo qua một vòng đại điện, “Thái hậu và hoàng hậu cũng trở về nghỉ ngơi đi, chuyện này Đỗ Thượng thư sẽ điều tra rõ ràng tới cùng. Những người khác cũng đều lui đi, khi nào nhận Đỗ Thượng thư truyền gọi thì tới.”
Ấn Tiếu Yên nắm tay Viên Diệc Ngọc ra ngoài, Viên Diệc Ngọc thỉnh thoảng lại quay đầu lại, ánh mắt né tránh, khiếp đảm sợ sệt. Nguyễn Nhược Nam yên lặng đi đến bên thi thể Cổ Lệ, thở dài, rồi lại giống u hồn nhẹ nhàng lướt ra ngoài.
Vân Ánh Lục cũng cùng dòng người chuẩn bị ra ngoài, Đỗ Tử Bân lại kéo ống tay áo cô, “Vân thái y, mời ở lại trợ giúp bản quan điều tra.”
Lưu Huyên Thần nhìn chăm chú vào hai người họ, mày nhíu lên: “Đỗ Thượng thư, đây không phải việc nhỏ, nhất định phải mau chóng có câu trả lời cho quốc vương Ba Tư. Ngày mai trẫm lệnh cho sứ thần tới Ba Tư báo tin. Đỗ Thượng thư, người muốn Cổ Thục nghi chết, không được xác định chỉ trong phạm vi nhóm phi tần muốn tranh giành ở hậu cung, có lẽ mục đích của hung thủ còn sâu xa hơn.”
“Thần hiểu rồi, hoàng thượng, xin người cũng đi về nghỉ ngơi trước, ở đây đã có thần rồi!”
Lưu Huyên Thần gật gật đầu, thản nhiên quét mắt nhìn Vân Ánh Lục, “Hãy tự bảo trọng.”
Hắn đi qua người cô, thấp giọng dặn dò.
Ngữ khí này có vô cùng mỏi mệt và không muốn, Vân Ánh Lục nghe xong ngẩn ra, ngẩng đầu, Lưu Huyên Thần đã đi ra ngoài cửa. Đỗ Tử Bân cho cung nữ và thái giám đều thối lui ra ngoài điện, trong phòng ngủ chỉ có hắn và Vân Ánh Lục, còn có thi thể của Cổ Lệ ở trên giường. Vân Ánh Lục ngây người nhìn chằm chằm vào Cổ Lệ, không biết Thác Phu nghe được tin tức thế này, sẽ đau khổ tới mức nào đây?
“Vân Ánh Lục, hôm nay nàng tới tìm Cổ Thục nghi làm gì?” Đỗ Tử Bân bỗng nhiên đứng trước mặt cô hỏi.
Vân Ánh Lục không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “Anh cũng nghi ngờ tôi?” Cô nhướng mắt, chỉ thấy khuôn mặt xanh mét của Đỗ Tử Bân, ánh mắt sắc bén trước giờ chưa từng thấy, bị khí thế bức người từ người hắn dọa, cô không kiềm chế được phải ngậm miệng.
“Có phải là chuyển thư tới không?” Đỗ Tử Bân không cho cô có nhiều thời gian cân nhắc, mào đầu hỏi luôn. Đỗ Tử Bân sợ cung nữ bên ngoài nghe được, giọng nói không lớn, lại làm cho trái tim Vân Ánh Lục lập tức vọt lên. Cô ngây người vài giây, nhanh chóng đáp: “Tôi không có.”
Đỗ Tử Bân nhìn xuống, tay chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay hắn có một bức thư nhàu nát, “Nàng nhìn xem kiểu chữ này, có phải là rất quen hay không?”
Đầu Vân Ánh Lục nổ đoàng một tiếng, mấy chữ ngoằn ngoèo như giun bò kia giống hệt như trong bức thư Thác Phu giao cho cô để chuyển cho Cổ Lệ.
“Anh đã biết được những gì?” Cô ổn định tinh thần, hỏi.
“Khi mọi người còn mải cãi cọ xem ai là hung thủ, ta mới phát hiện ra thứ này trong ống tay áo của Cổ Thục nghi. Vân thái y, chữ này và loại chữ trong bức thư rơi ra từ ống tay áo của nàng ở trận mã cầu đó dường như giống hệt nhau, nàng có thể đọc giúp ta trên đó viết gì hay không?”
“Tôi làm sao mà đọc được.” Vân Ánh Lục buồn bã trả lời.
“Vân Ánh Lục, nàng thật sự là rất to gan. Nàng cấu kết sứ thần ngoại quốc, âm thầm thành người đưa tin tới phi tần ở hậu cung, bán đứng thông tin cơ mật của triều đình, bây giờ còn hạ độc hại phi tần hậu cung, phải phán tội gì?” Đỗ Tử Bân gằn giọng, tức giận rõ ràng.
Trong lòng Vân Ánh Lục vô cùng hoảng hốt, vội vàng xua tay, “Đừng nói đáng sợ như vậy, làm người đưa tin là thật, nhưng đây chỉ là gian thư của tình nhân thôi, không có thông tin cơ mật, chữa bệnh cho thích khách cũng là thật, nhưng tôi thật sự không cần thiết phải sát hại Cổ Thục nghi, tuy rằng tôi cũng rất ghét cô ta.”
Đỗ Tử Bân hỏi hay không hỏi tới, cô đều khai sạch sành sanh.
Đỗ Tử Bân lắp bắp kinh hãi, hắn không hề cử động, trầm lặng như một ngọn núi, dưới vẻ ngoài này là mâu thuẫn và đấu tranh mà Vân Ánh Lục không thể hiểu hết được.
“Bây giờ nàng nói rõ với ta mọi chuyện từ đầu chí cuối, từng chuyện phải nói rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành, không được phép giấu diếm điểm nào.”
Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, tim đập gấp gáp, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Đỗ Tử Bân. Cô kể từ chuyện nghiệm thân tú nữ của Cổ Lệ, tới chuyện Thác Phu tìm được cô nhờ chuyển thư, cùng với chuyện sau đó vào đêm mưa bị bắt cóc đến sáng nay chuyển một phong thư khác, từ từ kể rõ từng chuyện.
Đỗ Tử Bân nửa ngày không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, mày nhíu thành hình chữ xuyên(chữ xuyên thế này: 川 ), trên mặt không nhìn ra là cảm xúc gì.
“Đỗ đại nhân, người ta thường nói thẳng thắn là được khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị, hiện tại tôi đã chủ động khai báo, anh có thể mở cho một đường sống không, không cần phải quân pháp bất vị thân*.” Mặt Vân Ánh Lục trắng bệch, thật dè dặt hỏi.
*Theo đúng luật mà làm, chẳng kiêng nể gì người thân.
“Ta là người thân thế nào với nàng?” Hắn thản nhiên hỏi.
“Không phải anh đã nói chúng ta là hàng xóm thân thiết hay sao?” Vân Ánh Lục còn rất nghiêm túc trả lời.
Đỗ Tử Bân nhắm mắt lại, ngực đều đều phập phồng, bốn phía trở nên tĩnh lặng, hai người nghe rõ được tiếng tim đập của nhau. Vân Ánh Lục cảm thấy cô đã đợi tới lúc trời già đất cỗi, mới nhìn thấy Đỗ Tử Bân chậm rãi mở mắt ra.
“Đi!”, hắn lạnh giọng nói.
“Đi đâu?” Đại lao của bộ Hình sao?
“Tới khách điếm, gặp mấy người Ba Tư kia.” Đỗ Tử Bân hạ giọng nói.