Ngày hôm sau, Tần phủ. Ngón tay trắng trẻo cẩn thận tháo lớp băng ra, cẩn thận quan sát miệng vết thương trên bụng Tần Luận, cô khẽ mỉm cười, vẻ mặt giống như rất hài lòng. Cô xoay người lấy từ trong hòm thuốc ra một cuộn băng vải khác, đắp lên một lớp dày bạch dược Vân Nam, làm sạch miệng vết thương, quấn băng xong, tiện thể kéo áo lại cho Tần Luận, buộc đai áo lại, đắp chăn cẩn thận.
Sau đó, cô ngồi lên ghế trước giường, nhấc một góc chăn lên, hai ngón tay đặt lên mạch đập của hắn, nín thở tập trung. Từ đầu đến cuối, Tần Luận vẫn không hề chớp mắt nhìn cô, khóe môi cong cong, tràn đầy ái mộ không hề che giấu.
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng mở, Trúc Thanh bưng một bát thuốc đang bốc khói nghi ngút bước vào. Vân Ánh Lục thu tay lại, mỉm cười, bảo Tần Luận há miệng ra, nhìn tưa lưỡi, sau đó lại mở mí mắt hắn ra nhìn kỹ.
“Phục hồi thật sự thần tốc, miệng vết thương khép lại cũng rất nhanh, nhưng tình hình vẫn còn nghiêm trọng, độc tố trong bụng anh đã tích tụ nhiều ngày, nhất thời không có khả năng trừ tận gốc. Tần công tử, ba đến bốn năm nữa, chỉ sợ anh phải ngâm mình trong ấm sắc thuốc rồi.”
“Có nàng ở đây, ta không có gì lo lắng.”
Tần Luận cười yếu ớt nói, nâng người dậy, Trúc Thanh thả cái đệm dựa vào sau lưng hắn. Hắn nhận lấy bát thuốc, nhíu mày, uống một hơi cạn sạch. Trúc Thanh vội đưa cho hắn một một miếng đường phèn, để hắn ngậm trong miệng.
Vân Ánh Lục ngước mắt lên nhìn hắn trả lời, “Chờ cắt chỉ cho anh, có thể xuống giường đi lại, sau đó cứ một tháng em lại tới Tần phủ khám lại cho anh. Bình thường, anh cứ theo phương thuốc em kê, đúng giờ uống thuốc là được.”
Tần Luận che miệng ho, chỉ vào cốc nước trên ngăn tủ, Trúc Thanh bưng tới cho hắn, hắn uống mấy ngụm, mày nhíu chặt mới giãn ra được.
“Trúc Thanh, ta nhớ là có ai tặng một giỏ hương lê, em đi rửa sạch, cho tiểu thư của em nếm thử một chút.” Tần Luận quay lại nói.
Ánh mắt Trúc Thanh buồn bã, cụp mắt, rồi đi ra ngoài.
Vân Ánh Lục cau mày, vờ như không thấy hắn cố ý đuổi Trúc Thanh ra ngoài, ánh mắt đảo quanh căn phòng. Bệnh đã có chút khởi sắc, Tần Luận đã khôi phục lại thành thương nhân khôn khéo, tư duy sắc bén, mau lẹ.
“Ánh Lục, vừa rồi ý nàng là sau này chúng ta không thường được gặp nhau sao?” Tần Luận hỏi rất thẳng thắn, ánh mắt nghiêm túc.
Vân Ánh Lục cắn cắn môi, âm thầm kinh ngạc, miễn cưỡng cười, “Phẫu thuật thành công, khi anh dưỡng bệnh, em cũng không cần tới quá thường xuyên, hơn nữa em cũng còn có công việc của mình, chữa bệnh từ thiện sợ là cũng phải hủy bỏ.” Cô đáp lại thực hàm súc.
Tần Luận nhắm mắt lại, “Kỳ thật không phải là công việc, mà là nàng phải thành thân, đúng không?”
Vân Ánh Lục chớp mắt mấy cái, Trúc Thanh thật sự là lắm mồm quá đấy!
Cô khẽ gật đầu, “Đúng vậy.”
“Chúc mừng nàng, Ánh Lục. Nàng thật sự phải sống thật tốt!” Tần Luận chân thành nói, nhưng không xóa được thất vọng trong giọng nói.
“Người đó còn hơn ta và Đỗ Thượng thư gấp trăm lần, ngàn lần, thực ứng với lời lúc trước ta đã nói. Nhưng, Ánh Lục, nàng có thích hợp với cuộc sống trong cung không?”
“Nếu yêu anh ấy, thì phải cố gắng thích ứng thôi! Không phải anh ấy vì em, cũng để cho em có thể tự do tự tại làm một thầy thuốc đó sao?”
Tần Luận nhìn chăm chú vào cô, trầm ngâm một hồi, đột nhiên cười thật sự sáng lạn nói: “Có một vị hoàng hậu như nàng vậy, hoàng cung nhất định rất náo nhiệt. Nàng vừa phải quản lý hậu cung, lại vừa phải chữa bệnh cho đám phụ nữ ở hậu cung, vậy phi tần và cung nữ là được hưởng phúc, hay là chịu khổ đây?”
“Sau này anh cũng sẽ gặp được một người có thể làm cho anh được hưởng phúc*.” Vân Ánh Lục một lời hai nghĩa, khóe mắt liếc sang Tần Luận, cho rằng hắn đang nhìn cô, nào biết rằng hắn đang nhìn lên đỉnh màn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
*Từ phúc còn có nghĩa là hạnh phúc.
“Ánh Lục, mạng của ta tuy rằng là nàng đoạt được từ trong tay Diêm Vương, nhưng chuyện tình cảm, vẫn nên để cho ta quyết định, được không?”
Mặt Vân Ánh Lục đỏ lên, vặn xoắn mười đầu ngón tay, bối rối cắn môi.
“Những lời ta nói với nàng, có một số nàng cho là vui đùa, có một số nàng biết là nói thật, nhưng nàng đều coi là nói đùa, cười mà bỏ qua, không hề để ở trong lòng. Vậy cũng tốt, cứ coi là nói đùa đi, ta thì sao cũng được. Ánh Lục, trước khi bị bệnh, sau khi bị bệnh, tình cảm của ta đều giống nhau, chưa bao giờ có chút dao động. Tình cảm của nàng và ta không giống nhau, vậy cũng không hề gì. Có thể sống nhìn thấy Ánh Lục thành thân, sống thực sự hạnh phúc, được vạn dân kính ngưỡng, đây là chuyện hạnh phúc nhất đối với ta. Tính mạng này của ta, ta sẽ hết sức quý trọng, sẽ không sống uổng một ngày, bởi vì nó là Ánh Lục mang lại cho ta.”
Hắn nói rất chậm, từng câu từng từ, đều rất rõ ràng, e sợ rằng nàng bỏ qua mất từ nào.
“Em biết rồi, em sẽ dẫn Trúc Thanh đi.”
Cô không khuyên giải hắn, cũng không nói cảm ơn về tình yêu của hắn, hay nói thật xin lỗi không có cách nào hồi báo tình cảm này, người từng trải qua sinh tử, tất cả đều nhìn rõ, nhìn thấu hơn so với người khác.
Trên đời này, dễ thay đổi nhất chính là con người, bây giờ hắn bởi vì cảm ơn cô nên mới nói những lời này, qua vài năm sau, tình cảm này sẽ phai nhạt đi. Cho nên, cô không coi lời Tần Luận nói trở thành gánh nặng, chỉ là khe khẽ thở dài.
Cô dặn dò hắn vài câu, sau đó cáo từ.
Trong cung hôm nay lại là khói lửa ngập tràn, Ngưng Hương từ lãnh cung chạy ra, không biết như thế nào, chạy vào cung điện của Ấn Tiếu Yên, dùng kéo đâm chết Ấn Tiếu Yên, công chúa Thiên Luy cũng bị hại theo. Sau khi giết người, Ngưng Hương gào thét ở trong điện, vừa hát lại vừa cười, tóc tai bù xù, xé nát quần áo trên người, hoàn toàn phát điên.
Khi cô ăn sáng, Mãn Ngọc kể lại sinh động như thật cho cô nghe, khi đó, Lưu Huyên Thần đã tới buổi chầu sớm. Vân Ánh Lục đi một vòng quanh Tần phủ, không thấy Trúc Thanh, trong lòng cô cũng có chuyện, vội vã hồi cung. Trúc Thanh thì hôm nào cô dẫn về phủ là được rồi!
Tần Luận nghe tiếng vó ngựa biến mất ở ngoài viện, mắt đã hoen nước mắt. Nàng đã sắp thành tân nương, mà tân lang không phải hắn.
Rộng lượng là giả vờ, không phải là trong lòng không đau xót. Nhưng hạnh phúc của nàng quan trọng hơn, hắn chúc phúc nàng. Chỉ là hoàng cung thật sự phù hợp với nàng sao? Hắn không khỏi thấy rất lo lắng.
“Tần công tử, vì…vì sao phải đuổi em đi?” Trúc Thanh mắt sưng vù, từ bên ngoài đi vào, cúi đầu, đứng ở bên giường hắn.
“Em…thân phận thấp kém, không hy vọng được làm chính thất, em chỉ muốn ở bên cạnh công tử hầu hạ là được rồi. Yêu cầu này quá phận rồi sao?”
Tần Luận vô lực chớp mắt, “Trúc Thanh, yêu cầu của em không quá phận. Nhưng thân này, trái tim này của ta đều đã thuộc về một người, ta lấy cái gì dành cho em đây?”
Trúc Thanh ngẩn ra, bi thương ngẩng đầu, “Tiểu thư…tiểu thư, cô ấy muốn vào cung làm hoàng hậu, công tử không thể nào có được tiểu thư.”
“Ta biết, quyết định của ta và chuyện cô ấy gả cho ai không có quan hệ gì. Trước kia, cô ấy chiếm giữ trái tim ta, bây giờ, tính mạng của ta là cô ấy giữ lại. Ta không biết làm như thế nào để yêu cô ấy, như vậy bắt đầu từ giờ khắc này, ta dùng phương thức của ta để yêu cô ấy, không có quan hệ gì tới cô ấy cả. Cho nên, ta không thể giữ em lại bên cạnh.”
Trúc Thanh cảm thấy rùng mình, nghe được sức nặng trong lời hứa hẹn này, không khỏi bi thương hơn, hai hàng lệ từ từ chảy xuống.
“Ta làm việc buôn bán nhiều năm, đã từng gặp những cô gái muôn hình vạn trạng, bọn họ phong tình muôn vẻ, đối với ta cũng có tình có nghĩa. Chỉ là trong số họ không có ai giống như Ánh Lục, không cần hồi báo, chân thành đối đãi với ta, vì ta, thậm chí không để ý nguy hiểm, không tiếc sinh mệnh. Đây không phải yêu, thì là gì? Tuy nói yêu này không giống như tình yêu nam nữ, nhưng Trúc Thanh, ta rất hạnh phúc, cũng thấy rất đủ, ta muốn yên ổn sống qua từng ngày, nghĩ tới cô ấy, thỉnh thoảng được gặp mặt một lần, là tốt rồi. Xin hãy xóa bỏ hình ảnh ta trong lòng em đi!”
Tần Luận bỗng chốc nói nhiều, có chút khó thở.
Trúc Thanh che miệng, nước mắt không ngừng lại được. Nàng không biết là vì không được Tần Luận đáp lại, hay là vì Tần Luận không cần được tiểu thư đáp lại tình yêu, dù sao nước mắt giống như vỡ đê, ào ào tuôn xuống, nàng một mực khóc, một mực khóc…
Yêu một người, vì sao phải đau như vậy?
Về hôn sự, Lưu Huyên Thần không nói gì với Vân Ánh Lục, cụ thể là ngày nào, cô cũng không biết rõ. Hoàng cung và Vân phủ đều bận bịu, cô giống như một người chẳng liên quan gì, đến lúc đó chờ làm tân nương là được rồi.
Trong Thái y viện cũng nhàn tới phát chán, cô đi vài vòng, rồi gọi Tiểu Đức Tử, tới cung điện của Ấn Tiếu Yên. Không phải cô muốn tới tế bái Ấn Tiếu Yên, cô muốn tới thăm công chúa Thiên Luy. Đó là đứa bé mà cô đã đỡ đẻ, là bắt đầu mối duyên của cô và hoàng cung.
Sinh mệnh mấy tháng, giống như một ngôi sao băng, gian nan xuất hiện trên đời này, vội vàng lóe qua trong thoáng chốc, rồi tan biến.
Nghĩ tới, trong lòng lại có chút buồn phiền.
Đáng thương nhất chính là gia tộc đế vương.
Ngoài điện đã treo mấy chiếc đèn lồng trắng, dựng cờ trắng, thái giám và các cung nữ đã thay đồ tang. Trong đại điện, bày hai quan tài một lớn một nhỏ.
Lễ tang dựa đúng theo quy cách đãi ngộ với phi tần, nhưng trong điện vắng tanh, người thực sự thương tâm không có vài người. Cung nữ và thái giám đờ đẫn ra ra vào vào, đôi mắt khô khốc. Phi tần khác ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy đâu.
Ấn Tiếu Yên, từng là sinh mệnh rực rỡ, lúc này chính thức đặt một dấu chấm hết. Bao nhiêu mưu lược, bao nhiêu tính kế, đều thành tro bụi.
Vân Ánh Lục đứng ở trong sân, hít một hơi thật sâu.
Ấn Tiếu Yên làm người lại thất bại như vậy sao? Hay là những người kia đoán quân ý, không dám tới đây?
Cô nhấc chân đi vào trong điện, tới trước quan tài nhỏ, đang muốn nhấc chiếc khăn trắng phủ trên mặt Thiên Luy lên, bóng một người cao lớn từ đằng sau phủ xuống, cô quay đầu lại, đối diện là đôi mắt lạnh âm trầm của Tề vương Lưu Huyên Nghệ.
Cô thản nhiên cúi đầu xuống, thật kinh ngạc là hắn lại công khai như thế, thanh thiên bạch nhật đi vào hậu cung. Dường như, hắn theo đường hầm quen dùng đi vào, không phải chứ?
“Bổn vương tưởng là nàng nhất định cười thầm, vì sao cái mặt nàng lại xị ra như vậy? Kỳ thật không cần phải như thế, bây giờ nàng được sủng ái như vậy, hoàn toàn có thể giẫm nát mọi người dưới chân, không cần giả vờ giả vịt.” Trong mắt Lưu Huyên Nghệ ánh lên một ánh nhìn độc ác, giống như lưỡi đao phóng tới hướng cô.
Vân Ánh Lục nhún nhún vai, không chút lưu tình trả lời: “Ta tới đây không phải để biểu đạt đồng cảm, cũng không phải thể hiện cho ai xem, bởi vì Ấn Tiếu Yên, cô ta không đáng. Cô ta có ngày này, là cô ta gieo gió gặt bão thôi. Ta chỉ tới thăm công chúa Thiên Luy, cô bé vô tội. Tề vương, ngươi thì sao, tới đây để làm gì, còn muốn biểu hiện cho ai xem?”
“Vân Ánh Lục,” Lưu Huyên Nghệ đột nhiên nắm cằm cô, hung tợn nói, “Còn mạnh miệng thế sao? Nhưng mà, nàng sẽ không đắc ý được lâu đâu, bổn vương có thể nhắc trước nàng một câu, Lưu Huyên Thần, hắn đã cùng đường rồi, tất cả những thứ bổn vương mất đi sẽ lấy lại được, bao gồm cả giang sơn, bao gồm cả nàng.”
“Ngươi chắc chắn?” Vân Ánh Lục nhìn thẳng vào hắn.
“Ha ha, bổn vương chắc chắn tới độ không thể chắc chắn hơn.” Lưu Huyên Nghệ cười mấy tiếng nham hiểm, đảo mắt nhìn hai quan tài một lớn một nhỏ, “Đáng tiếc nữ nhân ngu xuẩn này, không đợi được đến ngày đó.”
“À!” Vân Ánh Lục hất tay hắn ra, “Vậy ta chúc mừng Tề Vương trước.”
Cô không nhìn lại hắn, hờ hững đi qua người hắn, tiện tay phủi phủi quần áo, giống như đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu. Lưu Huyên Nghệ nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh dữ tợn.
Vừa rồi kỳ thật hắn còn giữ lại một câu, không phải lâu nữa, mà không tới mấy ngày nữa. Mười tám tháng bảy, Lưu Huyên Thần cưới tân hoàng hậu, ngay trong đêm đó, trời và đất một một lần nữa hoán đổi.
“Ha ha!” Hắn không khỏi ngửa mặt cười to, đám cung nữ và thái giám đang bận rộn bỗng chốc thấy ớn lạnh, ai cũng rùng mình một cái.