Mục lục
[Dịch]Xuân Sắc Như Thế - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tần công tử, mấy ngày hôm trước ta nghe người ta đồn rằng “Thần Nông bản thảo kinh” đã thất truyền nhiều năm giờ đã có tin tức.” Ông chủ Ngô đảo mắt mấy vòng, hạ thấp giọng nói.

Miệng của ông chủ Lục thành hình chữ O, “Thật vậy sao? Quyển sách đó là danh gia y học thời Chiến quốc và Tần Hán tổng hợp biên soạn, tiêu phí vô số tâm huyết, trong đó các loại bệnh và vị thuốc đều có miêu tả kỹ càng. Quyển sách này căn cứ công dụng độc tính khác biệt, chia các vị thuốc thành ba phần: thượng, trung, hạ. Nếu có được quyển sách này, gần như là có được thiên hạ chí bảo. Từ trước tới giờ lưu truyền trong dân gian đều là những phiên bản không chính xác, bản gốc mới chỉ nghe nói đến, chưa từng có người nào được thấy.”

Ông chủ Ngô vuốt vuốt chòm râu, “Bản gốc vẫn luôn luôn được các hoàng triều coi là quốc bảo, cất giữ ở trong hoàng cung, dân gian đương nhiên là không nhìn thấy.”

“Vậy tin tức vừa rồi ông nói là thế nào?” Ông chủ Lục hỏi.

“Chẳng phải giấu ở trong ngự thư phòng hay sao?” Tần công tử thong thả ung dung nhếch mày, nói tiếp.

“Tần công tử, công tử cũng nghe nói thế sao?”

“Trong thành Đông Dương đã truyền nhiều năm rồi, có quỷ mới biết thật giả. Loại sách này hẳn là phải sao chép rồi đưa tới dân gian, để cho những lang trung sử dụng, mới thể hiện được giá trị, giấu ở trong cung, cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Đương kim thiên tử là vị quân chủ anh minh, ta nghĩ rằng không thể nào là không hiểu được điều này. Ta đoán chừng đây là tin do người muốn bán tung ra, không nên tin là thật.” Tần công tử nói.

“Không, là thật, khi đại thái giám của ngự thư phòng đến tiệm sách nhà họ Đỗ đặt mua giấy, bút và nghiên mực, đã hỏi ông chủ Đỗ, làm như thế nào bảo quản bản sách cổ duy nhất từ mấy trăm năm trước, trong lúc vô ý đã để lộ về quyển sách này.”

“Sao, nếu đúng thế thật, sau này hoàng cung sợ là sẽ có không ít náo nhiệt.” Tần công tử khẽ cười, “Nhưng mà, ta không có hứng thú đối với quyển sách đó, rất là phí tâm tư, mà lại chẳng vui vẻ gì. À, Nhĩ Thanh, huynh mở lớn mắt như vậy làm gì?”

Người vừa rồi còn đặt mình ở thế giới bên ngoài, đột nhiên hai mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Anh ta không có hứng thú, nhưng cô thì có hứng thú đấy! Bản duy nhất, sóng gió trong giới y học, trong lớp lịch sử y học cô mới được nhìn thấy qua, nhưng không biết quyển sách thật thế nào, trong lòng ngứa ngáy giống như có vạn con kiến đang cắn.

Không thể ngờ được là xuyên không một chuyến, còn có thu hoạch như vậy.

“Tần công tử, nếu anh dụng tâm, có thể…lấy được quyển sách kia không?” Trong lòng cô dạt dào kỳ vọng, hỏi.

“Không thể.” Tần công tử nói, “Huynh cho là hoàng cung là cửa hàng nhà ai đó, muốn vào là vào, muốn lấy cái gì, tốn chút bạc là có thể mua được sao?”

Một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, Vân Ánh Lục thất vọng cúi đầu. Sau đó, bọn họ tán gẫu gì đó, cô không nghe thấy, không nhìn thấy. Khi xuống lầu, vẻ mặt cô đã suy sụp, ngay cả mấy vị công tử và Đào Hồng cô nương chào hỏi cũng không quan tâm.

“Ta tên Tần Luận, nhớ kỹ chưa, Vân tiểu thư?” Khi tạm biệt, Tần công tử dắt tay cô, tiễn cô lên kiệu, nháy mắt với cô.

Vân Ánh Lục cũng chớp chớp mắt, trong đầu vẫn nghĩ tới quyển sách kia, cũng không chú ý tới xưng hô của anh ta.

“Tiểu thư, cô có biết Tần công tử là ai không?” Khi vào trong kiệu, Trúc Thanh hỏi.

Vân Ánh Lục lắc đầu.

“Anh ta là chủ hiệu thuốc và quan tài lớn nhất trong thành Đông Dương, nhìn không ra ấy chứ!” Trúc Thanh vừa mới moi được từ miệng Đào Hồng, thế nên mới nghe rõ ràng cẩn thận từng chuyện một của anh chàng Tần Luận này.

Câu này dùng danh từ hiện đại mà hình dung thì chính là một nơi vừa là bệnh viện vừa là nơi hoả táng. Vân Ánh Lục lấy lại tinh thần, giật mình mở lớn mắt, người này vừa phụ trách việc chữa bệnh, vừa phụ trách việc đưa tang, thật sự là rất biết kiếm tiền.

“Trước kia, em cũng từng nghe viên ngoại nhắc tới một lần, không ngờ là công tử trẻ tuổi như vậy. Anh ta vẫn rất thần bí, giao tiếp với bên ngoài, đều là tổng quản ra mặt.”

“Sao cô lại biết rõ anh ta như vậy?”

“Đào Hồng cô nương nói mà, Đào Hồng cô nương vừa biết hát, vừa biết đàn, trước kia thơ tiểu thư viết đều do cô ta phổ nhạc rồi đàn hát, cô ta là cô nương hồng bài trong thành Đông Dương, nhưng Tần công tử hết lần này tới lần khác lại không hề hứng thú với cô ta, tới lầu uống hoa tửu*, cũng không để cô ta kiếm được chút tiền, cô ta rất hận Tần công tử.”

*Hoa tửu: rượu có kỹ nữ hầu.

“À!” Vân Ánh Lục thu hồi ánh mắt, “Tôi sao lại có dây dưa với cô ấy vậy?”

Trúc Thanh chớp chớp mắt, “Tiểu thư, cô muốn so tài hoa với Đỗ công tử, đương nhiên là tìm nữ tử thanh lâu giúp cô tuyên truyền trong lâu, cả hai người chỉ là lợi dụng lẫn nhau.”

Lại là vị Đỗ công tử, Vân Ánh Lục day day trán, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, cỗ kiệu ngừng lại. Trúc Thanh xốc mành kiệu lên, sải bước đi ra ngoài.

“Tiểu thư, không được!” Nàng bỗng dưng đưa tay đẩy Vân Ánh Lục đang thò người ra khỏi kiệu vào lại trong kiệu, rồi vội vàng khép kín mành kiệu lại.

Vân Ánh Lục thấy hơi khó hiểu một chút.

“Đỗ đại nhân, ngài tan triều rồi!” Bên ngoài kiệu, vang lên tiếng cười khô khốc của Trúc Thanh, tiếng nói thì the thé.

“Ừ!”

Một từ vô cùng đơn giản, Vân Ánh Lục chợt nghe ra cả mười phần khí lực của người nói chuyện, rõ ràng, vô hình trung đã làm cho người ta cảm thấy một khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Hai tầm mắt quét thẳng tới, phong kín bên ngoài mành kiệu.

Thật lâu sau, Trúc Thanh thở ra một tiếng, vén mành kiệu lên, “Tiểu thư, nguy hiểm đã giải trừ, mau xuống đi!”

“Vừa rồi vì sao không cho tôi xuống kiệu?” Vân Ánh Lục hỏi.

Trúc Thanh rất là thất bại cắn môi, tiểu thư cũng quá là chậm hiểu đi, “Chẳng lẽ tiểu thư muốn đối diện với Đỗ công tử hay sao?” Mới vì hắn ta mà tự sát chưa thành đấy!

“Không phải là vừa rồi cô mới gọi là Đỗ đại nhân sao?”

Trúc Thanh thật là thất vọng bóp cổ tay, “Tiểu thư, Đỗ công tử đã đậu Trạng Nguyên, hiện đã là Thượng thư bộ Hình, không gọi là Đỗ đại nhân thì gọi là gì?”

À, hóa ra là cùng một người, cô không lập tức liên hệ tới được. Vân Ánh Lục bình tĩnh bước ra khỏi cỗ kiệu, chân giẫm vào vạt áo trường bào dài, thiếu chút nữa thì ngã, ôi, thật muốn mặc cái quần cho gọn gàng.

Cái tiết mục xuyên không này tới khi nào thì mới có thể hạ màn đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK