Vân Ánh Lục vừa mới xuống xe ngựa, Tề vương phi đã thu hồi vẻ mặt niềm nở, thái độ đoan trang vừa rồi ở trong hoàng cung, lạnh lùng gật đầu với cô, ánh mắt đó, Vân Ánh Lục đều từng thấy trong mắt của Ấn Tiếu Yên, Viên Thục nghi, Cổ Lệ, dùng một từ để hình dung, đó gọi là “Đố kỵ”, hoặc là “Ghen tuông”.
Vân Ánh Lục thực sự cảm thấy buồn bực hết sức, đố kỵ và ghen tuông này là vì nguyên nhân gì? Hẳn là đối tượng không phải là cô rồi!
Tề Vương phi xoay người đi, một câu cũng không bỏ lại, đi về phía hậu viện, tổng quản Vương phủ vẻ mặt tươi cười bước đến chào đón, “Vân thái y, mời đi bên này!”
Giang Dũng không giống như mọi khi ở lại bên trong xe ngựa chờ, mà đi cùng Vân Ánh Lục vào trong. Người này sao lại cảm thấy quen như vậy? Cô bỗng dưng dừng bước chân, nghĩ ra, vị tổng quản này là bạn của Tần Luận, từng tới Vân phủ, còn tặng cô một giỏ dưa mật. Vì dưa này, Trúc Thanh giận cô mấy ngày.
Dưa, dưa, dưa? Trong ấn tượng còn có người nhắc tới dưa? Mặt Vân Ánh Lục tái nhợt, Kì Sơ Thính! Kì Sơ Thính từng cúi sát bên tai cô hỏi: dưa kia ăn ngon không?
Dưa đó hóa ra là Tề vương đặc biệt đưa tới cho cô.
Vân Ánh Lục nhẩm tính lại, cảm thấy không khỏi kinh hãi, lần trước cô vội vàng tới phủ Tề vương chẩn bệnh, Tề vương chú ý tới cô, cô thấy không kỳ quái, thế nhưng vì chuyện gì mà vị tổng quản này lại được Tần Luận dẫn tới Vân phủ chứ?
Tần Luận và Tề vương rốt cuộc là có quan hệ gì? Là bạn bè hay là bị khống chế? Cô không dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, nắm quai xách hòm thuốc bị tuột.
“Vị tiên sinh này, chúng ta dường như đã gặp rồi, phải không?” Vị tổng quản này rốt cuộc muốn dẫn cô đi đâu, đi qua mấy lầu các, rẽ quặt mấy vòng, giờ đây trên đường đi, phần lớn là cây cối, phòng ốc ít dần.
Tổng quản Vương phủ xoay người, cười gật gật đầu, “Trí nhớ Vân thái y thật tốt, chúng ta đã từng gặp nhau không chỉ một lần đâu!” Ngữ điệu bình thản, không hề che giấu.
Vân Ánh Lục hít sâu một hơi, “Ừ, đã gặp vài lần, tổng quản và Tần công tử của hiệu thuốc Tần thị là?”
“Tần công tử là bạn cũ của Vương phủ.” Tổng quản chậm rãi lùi sang bên cạnh, chỉ vào một cây cầu cửu khúc* bắc tới thủy các** phía trước, “Vân thái y, Vương gia đang ở phía trước, tiểu nhân đưa Vân thái y tới đây thôi. Giang thị vệ, mời theo tiểu nhân sang bên này uống chén trà lạnh, nghỉ ngơi một lát.”
*Cầu cửu khúc: cầu có chín khúc quanh. (Ở công viên Đầm Sen nước mình cũng có một cái đấy)
**Lầu các xây trên mặt nước.
“Không cần, bản thị vệ đứng đây hóng gió.” Giang Dũng tìm một cây đại thụ um tùm, dựa vào thân cây, chuyển bội kiếm dưới thắt lưng ra đằng trước, hai tay đan nhau, mắt nhắm lại.
Tổng quản cũng không khăng khăng mời nữa, cười cười, ôm quyền hành lễ với Vân Ánh Lục, “Vậy tiểu nhân cáo lui trước. Nếu Thái y thấy thiếu thứ gì, gọi to một tiếng, sẽ có người lại đây hầu hạ.”
Vân Ánh Lục gật đầu, bước từng bước lên cây cầu cửu khúc, đánh giá thủy các phía trước, thật sự là một nơi dưỡng bệnh quá tốt đi.
Thủy các được xây ở giữa ao, trong ao là đủ loại hoa sen quý báu, đứng trên thủy các nhìn về phía xa xa về phía sau, là những dãy núi, nhìn về phía trước, là những hòn giả sơn trông rất thích mắt, vườn hoa đan xen, ngắm cảnh tượng này thấy thật thoải mái. Nhìn xa xa còn có thể thấy biển mây ánh vàng bao phủ những dãy núi, do ánh nắng chiếu rọi, thỉnh thoảng còn lóe ra một chùm tia sáng, làm cho người ta cảm thấy trèo lên đỉnh núi nhất định sẽ có cảm giác tuyệt diệu như bay trong gió, như thể thành thần tiên.
Vân Ánh Lục không thể không tán thưởng, Tề Vương này còn hưởng thụ hơn so với Lưu hoàng thượng, vị trí này của thủy các, trong Ngự hoa viên không thể tìm thấy nổi. Nhưng so sánh lại thấy, Lưu hoàng thượng rất tiết kiệm, mà Tề Vương rất xa hoa, thật không hiểu là đã tham ô tới bao nhiêu bạc.
Ở giữa thủy các vốn có đặt một cái bàn đá, ghế đá, không biết tại sao lại dời đi, bây giờ đã đổi thành một cái giường mát mẻ, còn có đặt mấy gối mềm, Tề Vương nghe đồn rằng đã bệnh liệt giường sáu bảy năm, giờ đang mặc một bộ y phục trắng như tuyết, đang nằm ngửa trên đó. Vân Ánh Lục lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt thật của Lưu Huyên Nghệ, diện mạo của hắn không tính là ác, trong tà mị có chứa khí tức của quý công tử, nhưng ánh mắt lại làm cho người ta cảm thấy hắn tâm địa bất chính, còn tản ra một loại khí chất yêu nghiệt, cùng là huynh đệ, so với Lưu hoàng thượng phóng khoáng anh tuấn, uy nghi cao quý, thì lại có vẻ tiểu nhân hẹp hòi.
Hắn nghe được tiếng bước chân, liếc mắt nhìn cô, rồi quay đầu lại, chuyên tâm nghiên cứu trần của thủy các. Vân Ánh Lục chớp mắt, dịch một cái gối qua, ngồi vào mép giường, ho khan vài tiếng, cười châm biếm, “Bệnh của Tề Vương so với lần trước thật là khởi sắc rất nhiều. Thật sự là kỳ tích trong lịch sử y học. Hôm nay, Tề vương muốn ta bắt mạch, hay châm cứu, hay là kê đơn thuốc cho ngươi?”
Lưu Huyên Nghệ ngồi dậy, chẳng buồn để ý tới Giang Dũng đứng dưới tàng cây cách đó không xa có thể nhìn thấy. Hắn suồng sã nhìn Vân Ánh Lục từ trên xuống dưới vài lần, “Vân thái y, y thuật tinh thông tới ngay cả thần tiên cũng thấy xấu hổ, bổn vương không cần uống thuốc, châm cứu, bắt mạch, chỉ cần nhìn Vân thái y một cái, là khỏi hẳn.”
Vân Ánh Lục đang muốn mở hòm thuốc, nghe lời này của hắn, liền đóng lại, phụ họa nhún nhún vai, “Ừ, Vương gia ngồi dậy như thường thế này, giọng nói còn rõ ràng, xem ra công lực diệu thủ hồi xuân của ta gần đây được nâng cao không ít. Như vậy, bây giờ ta có thể cáo từ, hồi cung bẩm báo với hoàng thượng về tình trạng bệnh của Vương gia rồi chứ?”
“Ha ha,” Lưu Huyên Nghệ ngông cuồng ngửa mặt lên trời cười to, gác chân lên, một tay chống vào cây cột Vân Ánh Lục đang dựa lưng, một tay khoác lên vai cô, vừa vặn giam cô lại bên trong hai cánh tay hắn, làm cho cô không thể động đậy, “Vân thái y, nàng biết nhìn thấu suy nghĩ của người khác sao? Trong lòng bổn vương giờ như một cái cây rỗng ruột, Vân thái y đã thấy rõ ràng. Bổn vương thích nàng khôn khéo, thức thời, lí lẽ phân minh, cho nên mặc kệ người khác nói như thế nào, phải tốn bao nhiêu công sức, bổn vương thề sẽ giữ được nàng trong tay.”
“Khát vọng của ngươi không nhỏ, có điều tìm nhầm đối tượng rồi.” Vân Ánh Lục lạnh lùng nhướng mắt nhìn hắn.
“Là Vân thái y sợ chính mình cũng tìm sai đối tượng sao? Nàng vứt bỏ Tần công tử, lao vào vòng tay Đỗ Thượng thư, bây giờ lại đá văng Đỗ Thượng thư, bò lên giường Lưu Huyên Thần?” Hắn ngả ngớn nắm lấy cằm của cô, “Tiểu nha đầu, đừng làm việc ngu ngốc đó, mở to mắt ra mà nhìn, bổn vương mới là chân mệnh thiên tử của nàng.”
Hắn cúi đầu, không ngừng hít ngửi hương thơm trên người cô, lại làm càn thổi khí vào cổ cô.
“Ta biết Tề vương có sở trường dịch dung trèo tường, trộm hương trộm ngọc, nhưng còn chưa biết Tề vương tự đề cao mình quá mức thế này đâu!” Vân Ánh Lục cúi đầu chặn tay hắn lại, động động ống tay áo.
“Dịch dung trèo tường, nàng…chuyện này nàng nghe ai nói?” Lưu Huyên Nghệ kinh ngạc, gương mặt tuấn tú vặn vẹo đến biến hình, tay gia tăng thêm lực, nâng mặt cô lên, để cho ánh mắt cô không thể trốn tránh được.
“Chuyện đơn giản như vậy, ta không cần nghe người khác nói mới biết, tự mình phân tích là được.” Vân Ánh Lục không hề khiếp hãi nhìn thẳng hắn, “Đương nhiên nếu ta phân tích sai, Tề vương ngươi phản bác lại là được.”
Mắt Lưu Huyên Nghệ nheo lại, một cước đá văng cái hòm thuốc chướng mắt trước mặt. Nước ao sủi lên một chuỗi bọt nước, hòm thuốc xoay tròn vài vòng trên mặt nước, rồi từ từ chìm xuống đáy ao. Mặt nước gợn sóng vài vòng rồi yên tĩnh lại.
“Vân thái y, nàng thật sự là tri kỷ của bổn vương. Nàng đã biết bổn vương thích trộm hương trộm ngọc, nàng lại dám tự mình đưa tới cửa. Trong lòng nàng không phải là cũng muốn bổn vương âu yếm nàng? Được lắm, chọn ngày không bằng gặp ngày, trước mắt có sơn có thủy, cảnh đẹp như tranh vẽ, lúc này vui vẻ, chẳng phải sung sướng như thần tiên.”
Bộ mặt thật của hắn bị Vân Ánh Lục lật tẩy, như vậy cũng tốt, không cần giả vờ làm quân tử. Lưu Huyên Nghệ cười dâm đãng, được đằng chân lại muốn lân đằng đầu, tay nhằm thẳng hướng ngực Vân Ánh Lục.
Dưới tàng cây, Giang Dũng đang nhắm mắt bỗng nhiên đứng thẳng dậy, mắt trợn trừng nhìn thủy các, lại chạm phải ánh mắt phẫn nộ của Lưu Huyên Nghệ. Hắn cắn môi, vẻ mặt rối rắm, trong lòng đấu tranh gay gắt, nhưng khi hắn nhìn thấy hành động nhanh như cắt của Vân Ánh Lục, hắn bèn lặng yên xoay người sang hướng khác, đổi một tư thế thoải mái, tiếp đó nhắm mắt vờ ngủ.
“Tề vương gia, ngươi biết hai chỗ này có huyệt vị gì không?” Vân Ánh Lục mặt không đổi sắc hỏi.
Tay Lưu Huyên Nghệ đang duỗi tới Vân Ánh Lục dừng lại giữa không trung, chỉ trong trong nháy mắt, Vân Ánh Lục đã nhanh chóng vươn hai tay, một ngón tay chạm vào sống lưng hắn, một ngón tay hướng phía dưới bụng hắn, là nơi tử huyệt của đàn ông. Mà trên đầu ngón tay của cô, đều có kẹp một cây ngân châm, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lóe ra một tia sáng chói lòa, Lưu Huyên Nghệ nhìn mà chói mắt.
“Bổn vương… không biết” Hắn cũng là người thức thời, biết lúc này tốt nhất là ngoan ngoãn bất động. Tiểu thái y này luôn luôn làm hắn phải trố mắt đứng nhìn mà không có cách nào. Lần trước nàng biết rõ hắn là ai, nhưng cũng dám tát cho hắn hai cái tát, cho tới giờ, cũng chỉ có một người duy nhất dám uy hiếp hắn trực diện, mà lại là một cô gái.
Vân Ánh Lục cười thản nhiên, “Nếu ta dùng từ ngữ chuyên ngành y học giải thích cho Tề vương, Tề vương nhất định sẽ thấy nhàm chán, nên ta nói thẳng với Tề vương hậu quả khi đâm vào huyệt vị ở hai chỗ này đi! Tề vương biết rõ y thuật của ta như thế nào, nếu ta đâm kim xuống, hoàn toàn không thể có sai sót gì. Cây kim trên này, một khi đâm xuống, có thể làm cho thời gian đảo ngược, một lần nữa làm cho Tề vương quay lại những năm tháng tuyệt vời ấm áp, nằm trên giường toàn thân bất động, miệng không thể nói. Cây kim phía dưới này đâm xuống, sẽ làm cho Tề vương đoạn tử tuyệt tôn, sau này đỡ phải thấy cảnh thấy con cháu bất hiếu mà tức giận giậm chân.”
Giọng nói của cô không lớn, dùng từ không tính là cay độc, nhưng Lưu Huyên Nghệ nghe lại sợ nổi da gà, khẽ hít một ngụm khí lạnh. Không phải hắn đã đá cái hòm thuốc xuống nước rồi sao, ngân châm này vốn nàng không thể có được? Hóa ra…nàng đã sớm nghĩ tới chiêu này của hắn, đã có đề phòng.
Trời ơi, tiểu nha đầu này thật sự là đáng sợ.
Hắn biết lời của nàng có chút nói quá, chỉ là hiện tại hắn thật sự không dám mạo hiểm, cười khô khốc, rụt tay về, ngồi xuống phía sau, bảo trì khoảng cách một cánh tay với Vân Ánh Lục.
“Vân thái y, bổn vương chỉ muốn đùa với nàng một chút thôi, sao nàng lại có thể coi là thật được?”
“Tề vương gia, ta hiểu rõ ngươi, nhưng ngươi lại không hiểu ta, ta là một người không thú vị, chỉ thích nói thẳng nói thật.” Vân Ánh Lục ngắm nghía cây ngân châm trong tay, hắn còn chưa thấy rõ, cây ngân châm đã biến mất trong tay cô một cách thần kỳ.
“Ta có ý tốt nhắc nhở Tề vương gia, đắc tội ai cũng được nhưng không nên đắc tội với thầy thuốc. Một thầy thuốc nếu muốn giết ngươi, có cả đống cơ hội thần không biết quỷ không hay để ra tay, nhất là với một thầy thuốc tâm địa hẹp hòi, y thuật lại rất cao như ta.”
Vân Ánh Lục nhẹ nhàng bâng quơ mà tự khoe khoang, mặt không hề đỏ.
“Vân thái y, nàng thật sự cho rằng bổn vương không dám động tới nàng sao?” Lưu Huyên Nghệ chịu không nổi sự chế nhạo của cô, cũng bị lời nói của cô chọc vào vết sẹo trước đây, nhục nhã trừng lớn mắt, mặt nhăn nhúm, “Là Lưu Huyên Thần cho nàng lá gan lớn thế sao, nàng mới có thể láo xược như thế? Nếu nàng dám giở thủ đoạn gì với bổn vương, bổn vương nhất định sẽ để nàng phải chôn cùng.”
“Bình thường người khác không chạm vào ta, ta cũng chẳng động tới người khác. Chuyện này không có quan hệ với bất kỳ người nào, ta chỉ làm theo ý nguyện của mình mà thôi.” Giọng nói lạnh lùng của hắn không hề ảnh hưởng tới Vân Ánh Lục, cô vẫn ôn hòa bình tĩnh như thường.
“Nàng dám nói giữa bổn vương và Lưu Huyên Thần, nàng không nghiêng về Lưu Huyên Thần chút nào sao? Trong lòng nàng, nàng vốn cho rằng bổn vương là kẻ ác, mà Lưu Huyên Thần là quân vương thánh minh, quân tử khiêm tốn sao? Sai rồi, bổn vương nói cho nàng biết, nàng sai hoàn toàn rồi. So với những gì Lưu Huyên Thần đã làm, bổn vương cũng chỉ có thể xem như trẻ con thôi, mà hắn mới thực sự là kẻ đại gian đại ác.”
Vân Ánh Lục ồ lên một tiếng, không nói gì.
Khóe môi Lưu Huyên Nghệ hiện lên nụ cười thản nhiên nói: “Muốn nghe xem khúc mắc giữa bổn vương và Lưu Huyên Thần như thế nào không?”
Vân Ánh Lục nhún vai, “Ta nói không muốn nghe, ngươi sẽ không nói sao?”