Trên đời này chuyện làm cho người ta đau khổ, chuyện khó có thể chấp nhận nhất là người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Vạn thái hậu và Ngu phu nhân đều ngồi ở một góc trong phòng. Trong linh đường, các tăng nhân vây quanh quan tài, tay cầm cờ, rải tiền giấy, miệng đọc kinh siêu sinh, thái giám và cung nữ quỳ phía dưới đã khóc khàn cả giọng. Mãn Ngọc không biết là từ chỗ nào chạy tới, ôm lấy quan tài, khóc chết đi sống lại, so ra thì nước mũi còn nhiều hơn nước mắt.
Vạn thái hậu đã khóc cạn cả nước mắt, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt đau đớn, bà nắm lấy tay Ngu phu nhân, cánh tay run rẩy, “Khi Mạn Lăng còn nhỏ, ai gia tới phủ của bà, nhìn thấy bà búi tóc cho con bé, trên tóc có cài một đóa hoa mẫu đơn, không biết là xinh đẹp tới đâu, ai gia…nhìn thấy con bé, giống như nhìn thấy mình hồi nhỏ, trong lòng yêu mến vô cùng. Thế nhưng, ai gia lại không thể chăm sóc được cho con bé, tuổi còn trẻ như vậy, ngay cả con cũng còn chưa có, cứ cô đơn như vậy mà xuống dưới đó rồi… Ai gia thật có lỗi với con…Con sao có thể nhẫn tâm như vậy được chứ?”
“Thái hậu, xin đừng nói như vậy. Mạn Lăng có thể được ở bên cạnh người, đã là phúc khí của con bé rồi…” Ngu phu nhân cũng khóc tới mức mặt bị sưng phù, “Trên đời này làm gì có người mẹ chồng nào thương yêu con dâu giống như thái hậu… Mạn Lăng nhà tôi cũng thấy đủ rồi…”
“Không…không đủ, ai gia còn nợ con bé rất nhiều, yêu thương con bé thế nào cũng không đủ, con bé…” Vạn thái hậu chớp chớp mắt, lại đau đớn tới độ lại ngất xỉu. Cung nữ và thái giám hầu hạ đằng sau hốt hoảng, vội vàng đỡ bà lên, muốn dìu tới căn phòng phía sau nghỉ ngơi.
Vừa đúng lúc Lưu Huyên Thần cùng đội ngũ quan viên tới đây phúng viếng, “Đưa thái hậu đến cung Vạn Thọ đi, đừng để bà lại nhìn thấy cảnh tượng này, lại làm cho bà thấy thương tâm.”
Đám thái giám, cung nữ đồng loạt đáp vâng, vội vàng dìu đỡ, nâng Vạn thái hậu lên, đi tới hướng cung Vạn Thọ. Vạn thái hậu trong hôn mê, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ.
“Phu nhân, người cũng hồi phủ nghỉ ngơi đi, xin hãy bảo trọng thân thể.” Lưu Huyên Thần dịu dàng nói với Ngu phu nhân.
Ngu phu nhân đau lòng khoát tay, “Hoàng thượng, lão thân không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ngồi ở đây, được nhìn thấy hoàng hậu, ngồi cùng con bé trong mấy canh giờ cuối cùng trên đời này.”
Mạn Lăng của bà, từ một đứa bé còn bú sữa mẹ, trở thành một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, rồi trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, bà nhìn từng bước đi của Mạn Lăng, làm mẫu thân, trong lòng bà có vui mừng, có tự hào không nói nên lời.
Nằm mơ cũng không ngờ rằng Mạn Lăng chỉ sống tới hai mươi sáu tuổi, quá ngắn, quá ngắn. Nghĩ đến Mạn Lăng rất nhu thuận, rất dịu dàng, ngay cả ông trời cũng đố kỵ hay sao?
Khóe miệng Lưu Huyên Thần hơi mím lại, cúi đầu nói nhỏ: “Phu nhân không cần quá mức bi thương, mọi người đều có kết cục riêng của mình. Bắt đầu một cuộc đời mới cũng là một chuyện hạnh phúc. Sáng mai Ngu Nguyên soái muốn dẫn binh tới biên cảnh Bắc triều, phu nhân về phủ trước chuẩn bị hành lý cho chuyến đi của Ngu Nguyên soái đi!”
Ngu phu nhân sửng sốt, vội vàng chạy tới hoàng cung, bọn họ đã quên mất Tấn Hiên và cô dâu mới, “Vậy lão thân về phủ trước xem Tấn Hiên thế nào, sau đó lại tiến cung ở bên cạnh hoàng hậu.”
Lưu Huyên Thần ôn hòa nắm tay bà, cùng bà đi ra ngoài, “Không cần gấp gáp, chờ tới lúc hoàng hậu hạ táng, phu nhân tới tiễn đưa là được.”
Ngu phu nhân nhìn thoáng qua sắc mặt như thường của Lưu Huyên Thần, trong lòng không khỏi đau xót. Vẫn nói rằng Mạn Lăng và hoàng thượng bình thường cũng rất ân ái, Mạn Lăng đột nhiên qua đời, trên mặt hoàng thượng ngay cả một chút đau đớn cũng không có.
Tình cảm, thật sự cũng chỉ mong manh như một tờ giấy thôi sao?
“Hoàng thượng,” bên ngoài, một tiểu thái giám vẻ mặt hoảng hốt chạy tới, “Chúng nô tài đưa thái hậu vào cung, cho người uống một bát canh, ai ngờ thái hậu đột nhiên bắt đầu nôn…nôn, nôn, nôn cả ra máu.”
“Đã tuyên thái y chưa?” Lưu Huyên Thần nhíu mày, nhấc chân chạy tới hướng cung Vạn Thọ.
Tiểu thái giám cuống quít chạy theo đằng sau, “Vân Thái y vừa mới từ Trung Cung đi ra, được cung nữ tỷ tỷ nhìn thấy, hiện giờ đang tới cung Vạn Thọ.”
Nàng vừa mới từ phòng chứa củi ra, đã chạy tới Trung Cung trước, cũng quá vội vàng rồi. Khóe mắt Lưu Huyên Thần co giật. Trung Cung cách cung Vạn Thọ không xa, chỉ mất vài bước chân.
Lưu Huyên Thần đi vòng qua đường hoa, nhìn thấy ở cuối đường hoa, Vân Ánh Lục đang cúi đầu, vừa đi vừa đếm ô gạch dưới chân.
“Vân Thái y…” Mặt Lưu Huyên Thần đột nhiên nhăn lại, bệnh của thái hậu cấp bách như vậy, giờ này nàng còn chậm chạp ở đây, rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì vậy?
Hắn sủng ái một người là có giới hạn, không phải để cho nàng hí hửng tới độ không biết trời cao đất rộng.
“Suỵt!” Vân Ánh Lục nghe thấy có người gọi, ngẩng đầu lên, vội dựng thẳng ngón tay, ra hiệu chớ có lên tiếng. Ánh mắt Lưu Huyên Thần không rời khỏi cô, sắc mặt sa sầm lại.
“Đợi lát nữa hãy vào, thái hậu đang tiếp khách.” Vân Ánh Lục hạ thấp giọng, cúi đầu nói. Lưu Huyên Thần sửng sốt, “Bên trong là ai?”
Vân Ánh Lục chớp mắt, “Là Ngu Hữu Thừa tướng, toàn bộ cung nhân đã lui ra ngoài, tôi cũng phải đợi chưa được vào. Có đôi khi, an ủi tinh thần còn có hiệu quả hơn so với dùng thuốc.”
“Nói hươu nói vượn cái gì đó?” Lưu Huyên Thần chắp tay sau lưng đi thẳng vào trong, cung nhân đứng ở trong sân đồng loạt quỳ xuống nghênh đón, nhưng lại không hề mở miệng hô vạn tuế.
Trong Vạn Thọ cung im lặng tới mức lạ kỳ, vì thế, tiếng nói chuyện trong phòng đặc biệt rõ ràng.
Lưu Huyên Thần nhấc chân bước lên bậc thang, đại thái giám há miệng thở dốc, muốn ngăn cản, cuối cùng lại sơ uy nghi của Lưu Huyên Thần, vội vàng ngậm miệng lại.
“Thái hậu, người không nên quá khổ sở, trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc sống lúc chết, đây là chuyện thường tình của đời người, người ngàn vạn lần phải quý trọng thân thể mình.”
Trong phòng truyền ra tiếng nói ôn nhu của Ngu Hữu Thừa tướng, Lưu Huyên Thần đột nhiên dừng bước chân, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, hắn xoay người phất tay, cho tất cả cung nhân rời khỏi cung.
Vân Ánh Lục không muốn phải phơi nắng, tránh dưới bóng cây, không thấy được hắn ra hiệu, vẫn lấy tay làm quạt, lẳng lặng chờ thái hậu tuyên gọi.
“A Thông, ai gia sao có thể không thương tâm được chứ? Bao nhiêu năm nay, Mạn Lăng chính là gửi gắm duy nhất của ai gia. Đột nhiên con bé ra đi, ai gia sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?” Vạn thái hậu nghẹn ngào, “Cả đời này của ai gia, vẫn luôn phải tranh đấu, liều mạng nỗ lực, tủi thân, cô đơn, đau xót, dằn vặt, mãi cho tới khi Mạn Lăng vào cung, ai gia mới cảm thấy cái gì là hạnh phúc thật sự. Nhưng hạnh phúc này, sao có thể ngắn ngủi như vậy?”
“Thái hậu,” giọng nói của Ngu Hữu Thừa tướng đã hơi run run, “Ta biết Mạn Lăng là hy vọng của người, là sinh mệnh của người, nhưng…chuyện đã tới nước này, người nhất định phải gắng gượng. Người…. Nếu có mệnh hệ gì, người bảo ta làm sao có thể sống trên đời này nữa?”
“A Thông…” Vạn thái hậu ngước đôi mắt đẫm lệ lên, gian nan chống tay ngồi dậy, “Hiện giờ ông có vợ có con, chức vị là Hữu Thừa tướng, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô cùng, ai gia có thể buông ông ra được rồi.”
“Không, không thể,” Ngu Hữu Thừa tướng đau đớn lắc đầu, bỗng nhiên ôm lấy Vạn thái hậu, “Mấy năm nay, ta liều mạng cố gắng, vẫn muốn bước lên trên, chính là vì muốn bước tới gần bà hơn một chút, ta có thể nhìn bà, bà cũng có thể nhìn thấy ta. Tuy rằng không có duyên để cùng nắm tay nhau tới bạc đầu, nhưng có thể được thế này, ta đã cảm thấy mỹ mãn. Thái hậu, bà còn nhớ khi còn nhỏ, bà là tiểu thư nhà giàu, còn ta chỉ là con trai người tá điền trong nhà bà. Khi bà đi qua tàng câu dâu, ta đang ở trên cây hái dâu, nhìn thấy bà, không cẩn thận ngã từ trên cây xuống, bà ngồi xổm xuống xoa thái dương sưng đỏ của ta, dùng ống tay áo lau đi vết máu dưới mũi ta. Ta nhìn bà, đã quên đau đớn, cũng không nhớ ra phải khóc. Sau đó chúng ta đã trở thành bằng hữu tốt. Bà dùng bạc của mình mua y phục cho ta, tặng sách cho ta đọc. Ta tham gia thi hương, kết quả đứng thứ nhất, bà vui mừng ôm ta mà khóc.”
“Nhưng ta lại không thể nào vui được, bởi vì bà được tiên hoàng chọn làm tú nữ, bà muốn vào cung. Ta trốn trong một góc tường ra sức khóc, bà ở trên khuê phòng khóc. Ngày bà phải vào cung, bà đến nhà ta, gội đầu cho ta, vá áo cho ta, bà dặn dò ta phải sống cho tốt, phải có tiền đồ…Tất cả những điều này, bà còn nhớ không? Bà thành phi tần của tiên hoàng, vì có thể đuổi theo, để có thể nhìn thấy bà, ta gắng sức học hành, thi tỉnh, thi đình, đỗ Trạng Nguyên, làm Thượng thư, Thừa tướng, bất kể là khổ cực thế nào, chỉ cần có thể tới gần bà, đường xa bao nhiêu, ta cũng không sợ. Như bây giờ hẳn là được tính là có tiền đồ, ta cũng coi như làm được không tồi. Nhưng, thái hậu, bà thì thế nào?”
“Thái hậu, Mạn Lăng tuy rằng đã đi rồi, nhưng ta vẫn luôn ở đây, ở bên cạnh bà, bà luôn ở trong lòng ta, chỉ cần bà có thể vui vẻ, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm cho bà. Mà bà, có thể để cho ta thấy bà sống thật tốt không?”
Ngu Hữu Thừa tướng nói một hồi dài, nói tới khi nước mắt dọc ngang, cuối cùng gần như không kìm nén được.
“A Thông,” Thái hậu cảm động vươn tay, lẳng lặng lau đi nước mắt ở khóe mắt Ngu Hữu Thừa tướng, “Ông đã làm rất nhiều, rất nhiều chuyện vì ai gia, không có ông, sẽ không có ai gia hôm nay, cũng không có đương kim Thánh thượng. Ai gia nợ ông nhiều lắm.”
“Không, không nhiều, chỉ cần ta có thể làm vì bà, cho dù là núi đao biển lửa, ta đều sẽ không chớp mắt mà nhảy xuống. Thái hậu, nhìn ta đi, ta cũng đã lớn tuổi rồi, nếu bà có sơ xuất gì, ta còn có thể chống đỡ nổi hay sao? Thế nhưng ta vẫn còn muốn gắng sức tàn này vì triều Ngụy, vì hoàng thượng, vì thái hậu. Bà hãy phấn chấn lên, được không?”
Ngu Hữu Thừa tướng xoay người, cầm một chén trà sâm trên ngăn tủ đầu giường, đưa tới bên miệng thái hậu.
Vạn thái hậu chớp mắt, thân thể hơi co lại, ngước mắt nhìn vào đôi mắt của ông ấy, nước mắt ào ào rơi xuống, “A Thông, đời này không thể ở bên cạnh ông, kiếp sau ta nhất định sẽ gả cho ông…”
“Xoảng!” Trong sân đột nhiên truyền đến một tiếng chậu hoa vỡ.
“Ai ở bên ngoài?” Vạn thái hậu sợ hãi thở sâu.
“Bà nằm xuống đi, ta đi xem sao.” Ngu Hữu Thừa tướng cảnh giác đứng lên, xoay người ra mở cửa. Dưới bầu trời xanh lam, vầng mặt trời chói chang, gió thổi cành cây đung đưa, không thấy một bóng người.