“Vân thái y…” Tiểu Đức Tử hít một ngụm khí lạnh, thân thể cứng ngắc đứng tại chỗ, đôi mắt hoảng sợ trợn trừng. Trúc Thanh ôm Tần Luận, cảm thấy máu huyết toàn thân dường như đều đông lại.
Vân Ánh Lục mím môi, trên chóp mũi rịn mồ hôi, cô lệnh cho chính mình bình tĩnh, không được hoảng, không được hoảng. Xà cổ đang từ từ tỉnh lại, lực sát thương nó có thể gây ra không thể mạnh được.
“Kéo vu sĩ đến đây.” Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, đồng thời cái khó ló cái khôn bôi lên cái kẹp dài một lớp ma phí tán.
Tiểu Đức Tử xoay người kéo vu sĩ tới. Vu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng xà cổ, sớm bị dọa mất hồn mất vía, đứng cũng không đứng vững. Tiểu Đức Tử kéo áo y, đẩy đằng sau người y, nghiến răng nghiến lợi quát: “Niệm chú, niệm chú, nếu không niệm, xà cổ sẽ tấn công ngươi, sẽ vào trong cơ thể ngươi.”
Hai mắt vu sĩ trợn ngược, tròng trắng nhiều hơn tròng đen, nhưng khát vọng sinh tồn làm cho y đột nhiên sinh ra dũng khí, y giơ phất trần lên, dựng thẳng ngón tay, tập trung tinh lực, quay hướng xà cổ, miệng lẩm bẩm.
Xà cổ giống như đang duỗi thẳng người, đầu ngẩng càng lúc càng cao, mắt càng lúc càng mở lớn, cái lưỡi không ngừng thò ra thụt vào, nó mở mắt nhìn bốn phía, rồi lại cúi đầu xuống nhìn bụng đầy máu tươi của Tần Luận, dần dần trở nên hưng phấn.
Âm lượng vu sĩ niệm chú lập tức cao tới quãng tám. Không nên bác bỏ hoàn toàn mê tín, có khi, mê tín cũng có thể sử dụng được một chút. Vân Ánh Lục cảm thấy dài như trải qua một thế kỷ, xà cổ hưng phấn đột nhiên co giật, cái dầu bèn bẹt cúi xuống, lười nhác vẫy đuôi, thân thể từ từ co lại.
Vân Ánh Lục tay mắt lanh lẹ lập tức lấy cái kẹp dài, chuẩn xác kẹp lấy xà cổ.
“Tiểu Đức Tử, mở lồng nhím ra.” Tay cô run run.
Tiểu Đức Tử buông tay, vu sĩ “Uỵch” một tiếng ngã quỵ xuống đất, ngã mạnh tới mức mặt mũi bầm dập, nhưng lúc này căn bản không có ai chú ý tới chuyện này. Tiểu Đức Tử xách lồng nhím tới, nhìn thấy xà cổ trong cái kẹp không thoải mái quay qua quay lại, ma phí tán gây mê nó, chú ngữ trói buộc nó, thân thể nó hoàn toàn vô lực. Cậu ta mở cửa lồng ra, Vân Ánh Lục ném cả cái kẹp vào trong lồng, con nhím vừa thấy là rắn, lông toàn thân lập tức xù lên, đôi mắt nhỏ nheo lại, nó ra sức nhảy lên, xà cổ đang trong cơn buồn ngủ, không nhúc nhích được cái nào, đã bị con nhím nuốt vào trong bụng. Tiểu Đức Tử vôi vàng đóng cửa lồng lại.
“Được rồi, mang con nhím ra ngoài đốt đi.” Vân Ánh Lục mặt trắng bệch, run giọng nói, tâm trạng vẫn đang treo lơ lửng được thả lỏng.
“Tôi…đem…đốt…mọi người tiếp tục.” Vu sĩ thấy xà cổ bị con nhím nuốt vào, tức thì túm lại được thần trí, cũng nóng lòng muốn thoát khỏi căn phòng kinh khủng này, chủ động nhận việc.
“Được!” Y còn ở đây, cũng vô dụng, Vân Ánh Lục gật đầu, xoay người tiếp tục phẫu thuật.
“Tiểu thư…” Trúc Thanh lúc này mới nghẹn ngào ngẩng đầu, “Tần công tử…” Vân Ánh Lục rùng mình, rướn người tới trước, phát hiện hai mắt Tần Luận nhắm nghiền, hơi thở đã rất mong manh.”
“Không sao, anh ấy chỉ đau quá ngất đi thôi.” Cô an ủi Trúc Thanh, cũng tự trấn an mình.
“Tiểu thư, thân thể Tần công tử càng lúc càng lạnh, tay cũng rất lạnh.” Trúc Thanh vuốt ve hai má Tần Luận, khóc nói.
Vân Ánh Lục thu hồi ánh mắt, “Đó là do mất máu quá nhiều, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống, rất bình thường. Tiểu Đức Tử, chuẩn bị chỉ khâu và ngân châm.”
Tiểu Đức Tử run rẩy đưa lên, thấy Vân Ánh Lục cẩn thận khâu lại đoạn ruột kia, động tác thành thạo và nhanh chóng. Ruột đã được khâu xong, dùng kéo cắt chỉ, Vân Ánh Lục đặt đại tràng về vị trí cũ, cẩn thận nhìn kỹ khoang bụng, nhìn xem có để sót băng gạc, kéo gì không. Xác nhận xong, cô lại hít sâu mấy hơi, chuẩn bị khâu bụng lại.
Bên tai nghe được bên ngoài vang lên từng tiếng kêu kinh ngạc, sau đó, ngọn lửa đỏ rực trong sân bốc lên, tiếng kêu thảm thiết của con nhím vang lên không dứt bên tai.
Cô bình tĩnh lại, bảo Tiểu Đức Tử chuẩn bị một sợi chỉ khâu nữa.
“Tiểu thư,” Trúc Thanh lại cuống lên gọi một tiếng, lau nước mắt, “Cô…mau bắt mạch của Tần công tử đi, em cảm thấy công tử…đã không còn thở.”
Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi giống như đang chuyên tâm suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, cô cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ chậm rãi lau đôi tay đầy máu, sau đó cúi người chạm vào cổ tay hơi lạnh của Tần Luận, tìm được mạch. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.
Chuyện cô lo lắng đã xảy ra, Tần Luận vì mất máu quá nhiều, bị sốc, sinh mạng đang từ từ mất đi, mạch tượng của hắn đã như có như không. Huyết sắc trên mặt cô cũng bị rút đi từng chút một.
Cô nhẹ nhàng buông cổ tay Tần Luận xuống, bình tĩnh cầm kim, nhấc kẹp cầm máu ra, cúi đầu cẩn thận khâu lại, vừa khâu, vừa nhẹ nhàng lau vết máu trên bụng.
“Tiểu thư…” Trúc Thanh nước mắt lưng tròng.
“Vân thái y…” Tiểu Đức Tử sợ hãi gọi.
Vân Ánh Lục thản nhiên ngước mắt lên, “Tôi biết, hiện giờ phải trông vào khả năng muốn sống của bản thân Tần công tử là mạnh hay yếu, còn lại chỉ có ông trời có thể cho một kỳ tích hay không, nếu không có, như vậy, phẫu thuật đã thất bại.”
“Tiểu thư, như vậy cô…” Trúc Thanh lại khóc lóc thảm thiết.
“Không được gây trở ngại khi chị làm việc, giữ im lặng đi.” Trong lòng cô cũng hoảng, cũng loạn, nhưng nên hoàn thành cuộc phẫu thuật, một bước cũng không được phép sai, cô phải nhất nhất thực hiện.
Tiểu Đức Tử cắn môi, nén nước mắt đã ngập trong hốc mắt không cho rơi xuống, cậu ta nhìn thấy mồ hôi trên trán Vân thái y càng lúc càng nhiều, y bào trên người không dính máu thì cũng là mồ hôi. Cậu ta cúi người bước tới lau mồ hôi trên mặt cho cô, “Vân thái y, ngài đừng sợ. Thật sự thất bại, Tiểu Đức Tử sẽ bảo vệ ngài.”
Vân Ánh Lục lấy cái kéo qua, cắt đứt sợi chỉ, dùng khăn mềm lau máu trên bụng Tần Luận đi, sau đó bôi bạch dược Vân Nam cho hắn, băng lại, cô đứng lên, cảm thấy đầu váng mắt hoa, lưng đau, chân đau, cả người như không còn chút sức lực.
Nếu ước lượng không sai, từ lúc phẫu thuật tới giờ đã ba, bốn canh giờ trôi qua.
Gương mặt tuấn tú của Tần Luận vặn vẹo, mặc dù đang hôn mê, nói như vậy là hắn đang rất đau, rất đau, mày nhíu chặt lại thành hình chữ xuyên(chữ xuyên thế này: 川 ), máu ứa ra từ những vết nứt trên đôi môi khô cong.
Nhiệt độ cơ thể hắn lại xuống thấp.
“Phẫu thuật thất bại rồi, hai người nhanh chóng rời khỏi đây, không cần lo cho tôi.” Cô cẩn thận mặc trường bào vào cho Tần Luận. Một công tử anh tuấn như vậy, rất chú trọng hình tượng, cô không thể để cho hắn xấu hổ, không an lòng được.
Phẫu thuật đã xong, nhưng cô không hề đạt được cái gì. Chiếu theo những cuộc phẫu thuật thông thường, sau khi kết thúc cuộc phẫu thuật, người bệnh phải ở lại phòng hậu phẫu quan sát trong hai giờ, khi đó sẽ truyền nước biển, truyền chất dinh dưỡng.
Mà hiện tại, ngoại trừ chờ đợi, cô không thể làm gì khác.
Lần phẫu thuật này, thật là một lần mạo hiểm, Vân Ánh Lục nghĩ rằng sâu trong con người cô hẳn là có tố chất của dân cờ bạc, bằng không làm sao dám ra một quyết định như vậy chứ?
“Tiểu thư, cô nói bậy cái gì đó, có gì bất trắc, Trúc Thanh nhất định sẽ ở cạnh cô.”
Vân Ánh Lục cười chua xót, tháo khẩu trang ra, cởi mũ xuống, mái tóc ướt và rối tung, cô mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế tựa, nhìn Tần Luận, mười ngón tay không kiềm chế được run rẩy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một giây dài như một năm. Một canh giờ đã trôi qua, Tần Luận nằm trên giường, tính mạng đã không có dấu hiệu gì là giữ lại được. Trúc Thanh nhìn thấy Vân Ánh Lục vài lần bắt mạch cho Tần Luận, sắc mặt nghiêm trọng tới độ làm nàng khiếp hãi.
Trời, lặng lẽ tối.
Bên ngoài, đám người chờ đợi dần dần mất kiên nhẫn, nhóm đại phu đầu tiên là la ó, sau đó nổi trống gõ la, yêu cầu Vân Ánh Lục phải ra ngoài, thông báo kết quả phẫu thuật, không được phép trốn ở trong phòng.
Người trong Tần phủ cũng căng thẳng tột độ, không ngừng bước tới bước lui trước cửa phòng, muốn gõ cửa lại không dám. Vợ chồng Tần viên ngoại lo lắng tới độ tóc trên trán bạc đi thấy rõ.
“Kẹt” một tiếng, cửa rốt cuộc cũng mở ra, Vân Ánh Lục đi ra.
“Thế nào?” Một đám người thở phào một tiếng, vội vàng vây quanh, Tần viên ngoại yếu ớt mấp máy đôi môi khô nứt, rốt cuộc cũng hỏi được một câu.
Vân Ánh Lục nhíu mày, “Phẫu thuật đã kết thúc, bây giờ Tần công tử đang hôn mê, đợi tới canh ba, nếu anh ấy không tỉnh lại, vậy phẫu thuật sẽ coi là thất bại.”
Tần phu nhân vừa nghe lời này, hai mắt trợn ngược, rốt cuộc không chống đỡ nổi, ngã về phía sau, hôn mê bất tỉnh, mấy nha hoàn luống cuống tay chân đỡ lấy bà.
“Vậy Luận nhi, nó… rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không?” Tần viên ngoại hỏi dồn dập, Vân Ánh Lục nâng tay gạt mấy lọn tóc dính bết trên trán, cười ảm đạm cười, “Cháu còn đang chờ.”
“Đừng nghe lời của cô ả, ả đang nói dối, thiêu chết yêu y này đi.” Trong đám người ngoài viện, không biết là ai nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng.
Ngay lập tức, âm thanh hưởng ứng vang lên.
Vân Ánh Lục bình tĩnh nhìn chăm chú ra bên ngoài, “Vào canh ba đêm nay, mới tính là thực sự kết thúc một ngày. Nếu khi đó Tần công tử còn chưa tỉnh, tôi sẽ tùy theo mọi người xử lý, bây giờ xin giữ im lặng, tôi rất mệt, người bệnh cũng cần yên tĩnh.”
“Yêu y, ngươi cố tình kéo dài thời gian, tiện cho ngươi trốn thoát. Canh ba, canh bốn cái quái gì, không được nghe theo ả, thiêu chết ả, thiêu chết ả!” Trong đám người, có người vung tay hô to.
Vân Ánh Lục bật cười lắc đầu, “Mọi người không cần lo lắng, tôi không đi đâu cả, đứng ở đây chờ, cho tới canh ba.”
“Vân tiểu thư…” Bây giờ Tần viên ngoại đã không còn chút căng thẳng nào, “Khi còn sống Luận nhi có nói, nếu…”
Vân Ánh Lục khoát tay, “Tần viên ngoại, Tần công tử còn chưa chết, không được nói khi còn sống, khi đã chết gì cả. Cháu biết bác muốn nói gì, không cần. Cứ theo đúng những gì chúng ta đã giao hẹn lúc trước mà thực hiện đi!”
“Hà tất phải như thế?”
“Cháu đã quyết như vậy.”
“Được rồi, chúng ta sẽ chờ đến canh ba, để xem đến lúc đó ả còn có thể giở trò gì.” Đám người từ từ yên tĩnh lại.
Sau đó, lại có kẻ thích gây chuyện không biết ôm củi từ đâu tới, xếp chồng lên, tay cầm bó đuốc, nhe răng cười nhìn trừng trừng vào trong sân. Đêm chậm rãi phủ xuống một tấm màn đen, bao phủ cả khoảng sân, bao phủ cả Vân Ánh Lục. Trong trời đất, yên tĩnh tới độ người ta thấy nghẹt thở.
Cô đã mệt không chống đỡ nổi, chỉ cần nhắm mắt lại, thả lỏng, cô sẽ ngủ. Nhưng hiện tại không được, cô phải gắng chống đỡ. Nhìn xuyên qua bóng đêm, cô thấy một chiếc xe ngựa dừng lại, màn xe buông kín, cô mỉm cười, trong lòng đột nhiên ấm áp, giờ phút này, thật sự chỉ muốn vào trong xe ngựa, nhào vào vòng tay của người đó, để anh an ủi, để anh động viên cô.
Kỳ thật cô cũng không kiên cường, cũng không bình tĩnh. Khi cô yếu ớt, cũng muốn có một bờ vai vững chắc để dựa vào. Anh tôn trọng quyết định của cô, không hề dùng quyền lực can thiệp vào việc này, anh giống như một người bình thường, ở bên ngoài lẳng lặng chờ kết quả.
Vì vậy, cô cảm thấy vô cùng cảm động, vô cùng hạnh phúc. Cách màn đêm, cách một màn xe, cô và anh cùng ngóng trông, không thể cảm nhận được an ủi của anh, cô cũng thấy rất hạnh phúc.
Chẳng sợ phẫu thật thất bại, cũng không hối tiếc. Tối nay, người gõ trống canh gõ đặc biệt vang dội.
Canh một… Canh hai…
Đêm càng lúc càng sâu, trong bóng đêm, người khác không nhìn thấy vẻ mặt của Vân Ánh Lục, cô vẫn đứng ở đó, giống như đã hóa đá.
Ánh sáng của cây đuốc chiếu rọi những kẻ gây chuyện hưng phấn, nhảy nhót, xoa tay. Người gõ trống canh giơ mõ lên. Cửa viện từ từ được mở ra, người đàn ông uy nghi trong xe ngựa nheo mắt lại, đôi môi đẹp hơi hơi cong lên.
“Vân thái y…”
Kẻ gây chuyện đang muốn chạy vào trong sân, mõ đã hạ xuống, người đàn ông uy nghi kia đang muốn phất tay, một tiếng hét kinh thiên động địa truyền ra từ trong phòng.