Tháng mười năm thứ mười lăm Lưu Huyên Thần đăng cơ, sĩ tử trong cả nước tề tụ về thành Đông Dương, chuẩn bị dự thi khoa thi được tổ chức ba năm một lần, toàn thành đều là những cử tử* mặc áo vải đay, màu áo còn trắng hơn tuyết.
*Cử tử: từ cổ, chỉ những người đọc sách tham gia kỳ thi tuyển(có bạn nào thắc mắc vì sao có từ thi cử không, từ cử ở đây mà ra đấy.)
Những người đó là sĩ tử từ các nơi tới kinh sư thi Hội, những người mặc cùng một màu là sĩ tử vừa giành được tư cách giải Nguyên*.
*Người đỗ đầu cuộc thi Hương.
Đỗ Tử Bân đứng bên cửa lớn của trường thi, cười ôn hòa nhìn nhóm sĩ tử nối đuôi nhau bước vào các phòng thi.
Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, mình cũng là một trong những cử tử này. Các môn thi của khoa thi tiến sĩ triều Ngụy rất khó, cần phải trải qua ba cuộc thi “Tạp văn”, “Thiếp kinh”, “Thí sách”. Bài thi đầu tiên là “Tạp văn” là thi về thể văn, nếu khác người phạm luật, sẽ bị đánh trượt, thi đỗ tương đối khó khăn.
Lần đó hắn đỗ Trạng Nguyên, được Lưu Huyên Thần mới vừa đăng cơ tán thưởng, sau đó đặc cách thăng chức Thượng thư bộ Hình.
Hiện giờ, hắn đã sớm không còn là vị Thượng thư bộ Hình cả ngày lạnh lùng của mười năm trước, hắn đã là Nho tướng* nổi danh khắp kinh thành, ôn hòa nho nhã, muôn người ngợi khen.
*Chỉ Thừa tướng kiến thức uyên bác, tinh thông Nho học.
Trong số những sĩ tử lần này, có một thiếu niên trông như thể một thư đồng. Hắn có hơi ngây người, nụ cười trên khóe môi càng đậm. Thiếu niên chỉ dùng ánh mắt chào hỏi hắn, rồi tiếp tục nhìn không chớp mắt về phía trước bước đi, dọc trên đường đi, không chỉ có các cử tử mà các vị đại thần hôm nay làm giám thị cũng đều dùng ánh mắt tò mò nhìn cậu bé. Cậu bé chẳng hề mất bình tĩnh, trong cử chỉ có một loại tôn quý, uy nghi trời sinh.
Đây là thí sinh duy nhất trong khoa thi hôm nay không thông qua tuyển chọn. Cậu bé là đương kim thái tử Lưu Húc, cũng là đệ tử của Đỗ Tử Bân.
Mẫu hậu Vân Ánh Lục của cậu khăng khăng muốn cậu giống như những đứa bé cùng tuổi, nhận sự giáo dục như nhau, cơ hội tham gia các cuộc thi tuyển cũng giống nhau. Có điều, cậu sớm thông minh, giáo trình dành cho những đứa bé cùng tuổi căn bản không thể thích hợp với cậu, vì vậy Đỗ Tử Bân đã dạy trước cho cậu nhiều kiến thức, Lưu Húc mới chín tuổi đã giành được tư cách cử tử, thế nên mới xuất hiện một màn vừa rồi.
Cuối tháng mười một cùng năm, cuộc thi Hội yết bảng, Lưu Húc giành được vị trí thứ hai, vinh quang đỗ Bảng nhãn, có điều, bài thi của cậu bị Lưu Huyên Thần lặng lẽ rút ra, danh Bảng nhãn đã thuộc về người khác.
Nhưng tối hôm đó trong hoàng cung vẫn tổ chức một buổi tiệc nhỏ để tạ ơn thầy. Đỗ Tử Bân ngồi ở ghế trên.
Từ sau khi Vân Ánh Lục tiến cung, sau khi hạ triều, Lưu Huyên Thần đều quay về cung, trở thành một người phụ thân bình thường, hậu cung cũng thành một gia đình bình thường. Không có hoàng thượng, hoàng hậu, chỉ có phụ thân và mẫu thân, mà tiểu công chúa Dương Dương vừa mới tròn năm tuổi lại gọi Lưu Huyên Thần là ba, Vân Ánh Lục là mẹ.
Bữa tiệc tạ ơn thầy, Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục và Đỗ Tử Bân cùng ngồi một bên, Húc nhi và Dương Dương ngồi phía đối diện, không khí thực nhẹ nhàng.
Lưu Huyên Thần thu hồi uy nghi đế vương, bưng lên một chén rượu, trịnh trọng đứng lên, nói lời cám ơn Đỗ Tử Bân, cám ơn hắn đã dạy Húc nhi tốt như vậy. Đỗ Tử Bân không chối từ, chạm chén với Lưu Huyên Thần, uống một hơi cạn sạch.
Vân Ánh Lục vừa chạm vào rượu, gương mặt xinh xắn đã ửng hồng, hết sức quyến rũ, Lưu Huyên Thần không muốn một mặt này của nàng bị người đàn ông khác nhìn thấy, nàng đành lấy trà thay rượu, kính Đỗ Tử Bân một chén.
Đỗ Tử Bân mỉm cười đáp lại, không chút do dự nâng chén lên.
Vì sao đã nhiều năm qua như vậy, có một loại tình cảm không vì năm tháng trôi qua mà phai nhạt chút nào? Nàng là hoàng hậu triều Ngụy, thần y nổi tiếng xa gần, là mẹ của hai đứa con, nàng không chỉ khiến Lưu Huyên Thần thay đổi, cũng lặng lẽ thay đổi vận mệnh của những người phụ nữ nước Ngụy. Các phi tần hoàng cung đều xuất cung, mở các phòng khám phụ khoa ở các thành trong nước Ngụy, truyền thuyết về nàng càng truyền càng xa. Những người phụ nữ nước Ngụy đã dần dần ra khỏi nhà, đọc sách, học nghề, cũng muốn giống như hoàng hậu tự lập, được mọi người tôn trọng. Lưu Huyên Thần từng nói có lẽ khoa thi lần sau, sẽ chọn cả nữ cử tử. Nước Ngụy đã có một vị nữ quan tứ phẩm, chỉ cần là nữ tử có năng lực, hắn sẽ không cứng nhắc theo khuôn mẫu mà thu nhận. Mười năm đã qua, nàng cũng thay đổi không nhiều, khuôn mặt thanh tú, vẫn thích mặc đồ trắng, đến nay còn không học được cách tự xưng “Bản cung”, vẫn xưng hô bình đẳng với người khác là “Tôi”, mười lăm mỗi tháng, nàng vẫn tới hiệu thuốc Tần thị chữa bệnh từ thiện, vào ngày đó, chính là ngày hội của những người phụ nữ thành Đông Dương.
Năm tháng chưa hề lưu lại một chút dấu vết trên gương mặt nàng, nàng dường như vẫn là tiểu nha đầu cùng hắn nhoài người trên bờ tường ngắm trăng trò chuyện. Cho nên hắn mới không thể quên được nàng, đến nay vẫn chưa thành thân sao? Đáp án của câu hỏi này, hắn chưa bao giờ muốn nghĩ nhiều.
Về hôn sự của hắn, vẫn là nỗi đau trong lòng Đỗ viên ngoại, nhưng từ khi đệ đệ của hắn ở biên cảnh kết hôn với một cô gái nước ngoài, sau khi sinh được con trai, Đỗ viên ngoại dần dần cũng không than phiền nữa.
Kỳ thật, hắn không phải chờ ai đó quay đầu lại vì hắn, mà là hắn vẫn bị vây hãm trong hồi ức không thể tự thoát ra. Cũng không hoàn toàn là như vậy, mà là nhiều năm trước một lần trái tim rung động kia đối với hắn mà nói là quá ư mãnh liệt, đến nay hắn vẫn khát vọng có thể tìm được một người thấu hiểu hắn, chạm được vào trái tim hắn, làm trái tim hắn rung động,
Đáng tiếc, hắn vẫn chưa gặp được.
Có lẽ người con gái như vậy một ngàn năm chỉ xuất hiện một người, mà hắn chỉ trong phút chốc đã bỏ lỡ.
Bỏ qua cũng là một chuyện tốt, ít nhất trái tim hắn còn có một lần rung động. Trước kia Ánh Lục nói hắn là một người thanh cao, vì bảo vệ cho thanh danh của hắn, nàng từng không tiếc dùng cả danh tiết của chính mình. Nhưng sao hắn lại có thể làm cho nàng thất vọng được?
Người thanh cao đối với tình cảm cũng không miễn cưỡng, chẳng sợ cả đời cô độc. Cô độc cũng là một loại cao quý, cũng là một loại kiêu ngạo, cũng là chấp nhất.
“Thái phó, Húc nhi kính người!” Lưu Húc nâng chén lên, ngẩng đầu, cung kính nhìn hắn, hắn mỉm cười gật đầu. Húc nhi mặc dù không phải con hắn, nhưng là niềm tự hào của hắn.
Mùa xuân năm sau.
Thành Đông Dương, ngày xuân ấp ám vui vẻ, mưa xuân lất phất bay, cánh hoa rơi theo gió, đẹp tới mức làm cho người ta không khỏi muốn cất tiếng hát. Đỗ Tử Bân thay mặt hoàng đế nước ngụy, đi sứ Đông Doanh.
Bốn chiếc thuyền lớn chở vô số đồ đồng, đồ sơn*, gốm ba màu cùng vô số đồ dùng, tơ lụa và sách vở khác, từ Trường Giang rời bến, mùa xuân từ hướng Đông Nam theo hướng gió thổi hướng Đông Bắc, sẽ đưa bọn họ tới Đông Doanh với tốc độ nhanh hơn.
*Đồ gỗ được lớp sơn bảo vệ và làm đẹp.
Vân Ánh Lục và thái tử Lưu Húc thay mặt Lưu Huyên Thần, đưa tiễn các vị sứ thần tới tận bến cảng.
Trước khi thuyền xuất phát, nàng thiết yến ở dịch trạm, thay Lưu Huyên Thần chúc Đỗ Tử Bân chuyến đi thuận lợi, sớm trở về nước. Đỗ Tử Bân uống không ít rượu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Sau khi bữa tiệc kết thúc, các quan viên khác đều lên thuyền, chuẩn bị xuất phát.
Vân Ánh Lục đứng ở bến cảng, ngóng nhìn mặt biển xa xôi. Đỗ Tử Bân đứng bên cạnh lại đang nhìn nàng, gió biển thổi bay tóc hắn, dáng người phảng phất như tiên trên trời, khiến cho người ta trong lúc nhất thời không dám kinh động đến suy nghĩ của hắn.
“Đỗ đại ca, nhất định phải bình an trở về” Vân Ánh Lục bình tĩnh tới không ngờ, “Hy vọng ở Đông Doanh, anh có thể tìm được thu hoạch bất ngờ.”
Đỗ Tử Bân ngẩn ra, hắn tưởng rằng hắn che giấu rất tốt, không ngờ rằng, nàng vẫn hiểu rõ hắn.
“Nàng muốn nói tới người sẽ mở cánh cửa trái tim ta sao?”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta đã sớm không còn khát vọng đó rồi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi! Một mình cũng tốt lắm.” Hắn vờ nói giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng có một thứ tình cảm khác đang cuộn trào.
“Một mình cũng tốt, nhưng rất cô đơn. Đỗ đại ca, cuộc đời không nên đơn điệu như vậy, hẳn là nên nhiều màu sắc một chút.” Nàng ngửa đầu nhìn mặt trời sáng rực.
Đông Doanh cũng chính là Nhật Bản, rất gần Trung Quốc, nhưng đi thuyền cũng là một cuộc hành trình dài.
“Ánh Lục, nếu gặp được người kia, ta sẽ không bỏ qua.” Hắn nói một cách chắc chắn. Nàng mỉm cười xoay người, ánh mắt sáng như sao.
Chiếc thuyền từ từ rời bến, dần dần biến mất giữa trời nước bao la.
Đỗ Tử Bân đứng bên mũi thuyền, nhìn bóng dáng Vân Ánh Lục càng ngày càng nhỏ, tay áo nàng bay bay, hình ảnh ấy giống như một lưỡi dao khắc vào trái tim hắn, vĩnh viễn không phai màu.
Hai năm sau, Đỗ Tử Bân trải qua vô số sóng gió, rốt cuộc cũng về tới Đông Dương, trong số thành viên đi cùng có thêm một cô gái Đông Doanh thông minh, nàng nói tiếng Đông Dương lưu loát, nàng gọi Đỗ Tử Bân là “Phu quân”, những chi tiết trong đó, lại là một câu chuyện khác.
Vân Ánh Lục không phải là người hiếu kỳ, nàng chỉ cần nhìn thấy Đỗ Tử Bân sống hạnh phúc, vui vẻ, vậy là đủ rồi.