Một đêm tình ái ngọt ngào, ôm giai nhân trong ngực, Lưu Huyên Thần lại không ngủ ngon được. Hắn dường như đang nằm mơ, giấc mơ là gì cũng không nhớ rõ, chỉ duy nhất nhớ được cảm giác khi nằm mơ đó, là vô cùng, vô cùng sợ hãi.
Hắn mở mắt ra, bàn tay sờ lên trán thấy ướt đẫm mồ hôi lạnh, bộ y phục trên người cũng không có mấy chỗ còn khô. Hắn gặp ác mộng? Trái tim hắn không hiểu vì sao đập dồn dập, nhìn thấy ánh đuốc dày đặc chiếu qua mành che ngoài giường.
“Huyên Thần, em thật sự rất mệt…” Thân thể mềm mại trong lòng hắn khẽ cử động, mắt vẫn nhắm nghiền, thì thào nói mơ, hắn vội đắp lại chăn cho nàng, chặn ánh sáng bên ngoài lại cho nàng, để cho nàng ngủ ngon.
Nàng lẩm bẩm một tiếng xoay người lại, quay lưng vào trong, lại ngủ say.
“Lưu hoàng thượng, kỳ thật chàng…” Nàng nói câu gì đó không rõ, cuối cùng lại chìm trong giấc mộng.
Khóe miệng hắn cong lên, lúc thì Huyên Thần, lúc thì Lưu hoàng thượng? Hắn thấy nàng không nằm kề sát cạnh hắn, không hiểu sao trái tim đột nhiên lại nảy lên, vội vàng xoay người nàng lại, đặt cánh tay của nàng lên eo hắn.
Hắn cảm thấy tâm trạng mình có chút kỳ quái, rõ ràng nàng và hắn đã thành thân, bây giờ ôm nàng trong lòng, hai người còn sắp đại hôn, sao bản thân hắn lại phải lo được lo mất như vậy?”
Mắt nàng nhắm nghiền, dán sát vào vòm ngực hơi lạnh và ướt mồ hôi của hắn, đôi chân dài đặt gữa hai chân hắn, không thoải mái mà xê dịch đầu sang bên cạnh.
Hắn hơi cứng người lại, vận khí thổi tắt ánh nến, muốn cho nàng ngủ an ổn một chút. Ánh nến tắt đi, bóng tối bao phủ trong phòng, càng cảm thấy ánh trăng ngoài cửa sổ đẹp một cách lạ thường, dưới ánh trăng, tất cả đều rất rõ ràng, không cách gì che phủ được.
Đã canh bốn rồi sao?
Lưu Huyên Thần nhìn về phía ngoài cửa sổ, hai mắt đột nhiên mở lớn, thân thể cứng lại, mỗi một cơ thịt trên người dường như đều đang rung động.
“Huyên Thần?”, Vân Ánh Lục mơ màng ngái ngủ mở mắt ra, “Trời đã sáng rồi sao?”
“Không phải, nàng ngủ đi!” Hắn cúi người xuống, vuốt ve mái tóc dài của nàng, ôn nhu nói.
“Vâng!” Cô thuận miệng trả lời, lại tiến vào trong lồng ngực hắn, rồi ngẩng đầu, “Huyên Thần, chàng đổ mồ hôi trộm sao?”
“Đừng nói bậy, trẫm rất khỏe! Là hơi nóng thôi, trẫm xuống uống ngụm nước, nàng tiếp tục ngủ đi.” Hắn cầm lấy áo khoác bên giường, mặc vào, dém lại chăn cho cô.
Hắn đứng ở bên giường một lát, nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cô, lúc này mới ra khỏi phòng ngủ.
“Hoàng thượng…” ngoài cửa điện, La công công mặt mũi trắng bệch, thấp thỏm lo âu đứng dưới ánh trăng, dường như bị dọa tới mức không nhẹ, một đội Cấm vệ quân đi tuần đang áp giải một cô gái mái tóc dài buông xõa, ánh mắt thất thần đi tới hướng bên này.
“Ngưng Hương nương nương làm cách nào ra khỏi lãnh cung?” Lưu Huyên Thần nhắm mắt lại, trấn định hạ thấp giọng hỏi.
Vừa rồi hắn nằm trên giường, nhìn thấy Ngưng Hương toàn thân được ánh trăng bao phủ, khuôn mặt trắng như tuyết, giống như ma quỷ đứng ở ngoài cửa sổ, hết sức dọa người.
“Thần thiếp tự mình tới đây.” Ngưng Hương đột nhiên nói chen vào, tiếng nói vô cùng trong trẻo rõ ràng. Lưu Huyên Thần ngẩn ra, nheo mắt lại, “Ngưng Hương, nàng tỉnh rồi sao?”
“Đúng vậy, hoàng thượng, thần thiếp tỉnh rồi. Thần thiếp vẫn là thần thiếp trước đây, nhưng trong lòng hoàng thượng lại ôm người khác.” Ngưng Hương nhìn hắn, ánh mắt có thù hận, có phẫn nộ.
“Nàng từ lãnh cung đi xa như vậy, chỉ là vì muốn đòi công bằng với trẫm sao?”
“Thần thiếp không nên đòi sao? Thần thiếp là công chúa Bắc triều cao quý, người lại muốn nạp người khác làm hoàng hậu. Bây giờ hoàng hậu tạ thế, người lại ở cạnh một thái y đê tiện, người rốt cuộc đặt thần thiếp ở vị trí nào?” Ngưng Hương không biết lấy sức lực ở đâu ra, đột nhiên cúi đầu cắn xuống, vùng thoát khỏi cánh tay thị vệ, rút từ trong tay áo ra một gói thuốc mê, nhắm hướng Lưu Huyên Thần vung tới.
Lưu Huyên Thần vung ống tay áo, nhảy lùi lại phía sau mấy trượng, La công công lớn tuổi, không tránh kịp, chỉ kịp chớp mắt, ngã ra sau, ngất xỉu trên mặt đất.
Đám thị vệ xông lên trước, nhanh chóng giữ chặt hai tay Ngưng Hương, ấn cô ta ngã xuống đất. Ngưng Hương không khuất phục la hét đuổi họ cút đi.
“Ngưng Hương, ngươi ở lãnh cung, nhưng nắm bắt tin tức thật là nhanh nhạy đấy!” Lưu Huyên Thần lạnh lùng hỏi.
“Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngươi dám làm mà không dám nghe người khác nói sao?”
“Quả thật như thế! Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Năm đó ngươi hạ cổ không thành, cổ phản lại, vì mạng sống, ngươi giả ngây giả dại vài năm, hiện giờ sao đột nhiên lại tỉnh táo lại? Hay là ngươi nhìn thấy hy vọng gì? Không phải là ngươi quá nóng vội?” Lưu Huyên Thần vẻ mặt sâu xa khó hiểu nhìn chằm chằm vào cô ta.
Ngưng Hương run rẩy ngẩng đầu, “Ngươi…làm cách nào mà nhìn ra?”
“Chuyện này ngươi không cần biết. Trẫm không phải người nhân từ, nhưng không muốn hai tay dính đầy máu tươi. Thế nhưng các ngươi năm lần bảy lượt bức trẫm, đã thế, đừng có trách trẫm vô tình. Người đâu, đưa Ngưng Hương đến cung của Ấn nương nương, nói với Ấn nương nương, tâm ý của cô ta, trẫm tâm lĩnh. Xử lý Ngưng Hương nương nương như thế nào, bảo cô ta tự xem mà làm đi!”
“Hoàng thượng, thần thiếp không tới cung của cô ta, không đi, không đi…” Ngưng Hương hoảng sợ giãy giụa, muốn vùng thoát ra.
“Vì sao lại không tới chứ? Mấy năm nay, cô ta cung cấp thuốc thang cho ngươi, để cho ngươi giả bệnh thật sự rất thật. Cô ta còn mật báo tin tức cho ngươi, để mọi chuyện trong cung ngươi đều biết rõ như lòng bàn tay. Tối nay, không phải cô ta che giấu cho ngươi ra khỏi lãnh cung, muốn ngươi tới đòi trẫm công bằng sao? Hừ, ngươi không biết, cô ta muốn mạng của ngươi, muốn giết người diệt khẩu. Nhất định là ngươi cấu kết với cô ta, đã bị người khác phát hiện. Chẳng qua là muốn mượn tay trẫm giết ngươi mà thôi. Bây giờ, trẫm thành toàn tình nghĩa tốt đẹp giữa các ngươi, đưa ngươi tới cung của cô ta, nhóm tỷ muội tốt các ngươi, tự định kết cục đi. Cô ta chết, ngươi chết, cô ta sống, ngươi sống, trẫm mặc kệ hết thảy, như vậy đã được tính là công bằng chưa?”
Lưu Huyên Thần nói xong, vung ống tay áo, Cấm vệ quân áp giải Ngưng Hương đang run rẩy dữ dội đi ra sau. Tiếng Ngưng Hương khóc lóc thảm thiết phá tan màn đêm yên tĩnh.
Dưới ánh trăng, bóng dáng Lưu Huyên Thần có chút cô đơn, vô cùng mông lung, vô cùng mờ nhạt, thậm chí có một chút trong suốt, giống như chính là một hồn phách.
La công công trúng thuốc mê cũng không nặng, chỉ một lát là tỉnh lại. Tiểu thái giám đỡ ông ấy đi vào phòng bên cạnh tẩm điện, Lưu Huyên Thần chắp tay sau lưng đứng trước mặt ông ta.
La công công khẽ phất tay, cho mọi người đều lui ra.
“Hoàng thượng, nô tài còn có một chuyện muốn bẩm báo với người.” Ông ấy run run rẩy rẩy, uống một chén trà nóng, mới ổn định lại được.
“Trước khi Ngưng Hương nương nương xuất hiện, có thị vệ tới đây bẩm báo, phát hiện trong Ngự thư phòng có ánh sáng chớp lên, khi bọn họ chạy tới, cửa lớn mở rộng, hai gian phòng chứa hồ sơ bên trong đã bị lục tung lên.”
Lưu Huyên Thần gật gật đầu, “Công công, ngày đó đã sắp đến rồi?”
Gương mặt đầy lo âu của La công công nhăn lại, “Sợ là như vậy, bọn họ thật biết chọn thời điểm.”
“Được, không có vấn đề gì, trẫm đã chuẩn bị vẹn toàn hết thảy. Ôi, trận huyên náo vừa rồi, không biết có quấy nhiễu tới Uyển Bạch không?”
Hắn cầm cây nến, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, người trên giường cuộn tròn người lại, ôm gối đầu của hắn, ngủ thật sự sâu. Ngọn nến trong tay hắn bập bùng, tạo thành từng vệt sáng tối, ánh sáng trong phòng không ngừng chớp tắt.
Cửa sổ không đóng hay sao? Gió lớn như vậy. Hắn buông ngọn nến xuống, chạy lên đóng cửa sổ lại, ngồi vào mép giường, nhìn nàng thật lâu.
“Uyển Bạch, lại để nàng phải chịu ấm ức rồi.” Hắn thì thào nói, yêu thương xoa nhẹ lên gò má nàng.