Sau khi đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Lâm, Vu Bất Phàm cũng thấy chính mình dường như có khuynh hướng chân giẫm hai thuyền*.
*Chân giẫm hai thuyền đồng nghĩa với bắt cá hai tay ở nước mình, chương trước tớ đã tự sửa, chương này phải quay về nguyên gốc rồi.
Từ Lâm cuối cùng cũng không địch nổi mị lực của bác sĩ Vu, quăng rụt rè đi, chủ động gọi điện thoại cho bác sĩ Vu, hờn dỗi hỏi bữa tối bị thay đổi lịch kia còn hiệu lực không?
Vu Bất Phàm tuy có hơi ngốc, nhưng cũng hiểu ý của mỹ nữ, vội vàng hỏi khi nào thì mỹ nữ rảnh. Từ Lâm nói rõ là ngày cuối tuần, còn nói cô còn được nghỉ phép thêm hai ngày.
Vu Bất Phàm biết lời này còn có ý khác, có điều cân nhắc không ra. Thỉnh giáo hai vị chuyên gia tình yêu, Đường Lan chớp đôi mắt đẹp, nói: “Ý cô ấy là muốn hẹn với anh, từ một bữa cơm kéo dài đến hai mươi giờ, thân thiết bên nhau.”
Vu Bất Phàm lập tức cảm thấy áp lực.
Thế kỷ hai mươi mốt, nam nữ cùng nhau ăn bữa cơm, cũng không có gì, nhưng hai mươi bốn giờ ở cạnh nhau, vậy không phải quan hệ bình thường.
Từ Lâm là ba mẹ nhìn trúng, nên kết hôn là điều kiện tiên quyết để qua lại, nhưng với cô ngoại trừ cái nhìn dưới góc độ một người đàn ông bình thường, anh có cảm giác dáng người không tồi, những điểm khác thì không có cảm giác gì.
Anh ở cạnh cô hai mươi bốn giờ, chẳng lẽ nói chuyện thời sự, nói chuyện triết học sao?
Mà ở thời điểm này, một người con gái tên gọi Cơ Uyển Bạch đột nhiên biến thành một con kiến nhỏ xíu, chui vào trong tim anh, khi anh khó lòng phòng bị, đã từng chút một xây quân dựng trại. Doanh trại đó tên gọi là gì, hiện giờ còn không biết, có điều anh rất tình nguyện cắt nhường đất đai, vui sống hòa bình cùng cô, ngày ngày làm hàng xóm.
Có điều cô kiến nhỏ Cơ Uyển Bạch lại thuộc về một người khác. Anh là quân tử, không làm được loại chuyện cướp người yêu của người khác, tuy rằng sóng lớn trong lòng mãnh liệt.
Con người thật sự là rất kỳ quái, người quen biết rất nhiều năm, chỉ trong một nháy mắt, cảm giác đột nhiên thay đổi.
Anh không khống chế được nghĩ tới cô, anh thừa nhận anh bị nụ cười ngượng ngùng của cô gái đó hấp dẫn, hơn nữa lại có chiều hướng lún sâu vào.
Loại chiều hướng này, làm cho anh vui vẻ, chờ mong. Có lẽ khi còn thiếu niên, mới có loại cảm giác động lòng thất hồn lạc phách này. Anh thật sự rất muốn, rất muốn một lần làm tiểu nhân.
Bảo anh mang theo cô kiến nhỏ trong lòng anh, đi hẹn hò cùng một cô gái khác, anh có cảm giác tội lỗi, nhưng lại không từ chối được bữa tối này.
Anh tự cảm thấy rằng mình không thuộc loại đàn ông không có nhân phẩm, anh không lừa dối, biết chịu trách nhiệm.
Chân giẫm hai thuyền, mà đứng không vững, một khi không chú ý, sẽ ngã xuống nước, anh là một con vịt cạn, làm mà không tốt sẽ chết đuối.
Vì thế, Vu đại bác sĩ quyết định, đơn thuần là lễ phép mời một bữa tối, sóng điện Từ đại mỹ nữ phóng ra, anh giả ngu là được rồi.
Vậy cô kiến nhỏ kia thì sao, anh nghĩ rồi, nếu cô kiến nhỏ có một phần dao động, anh sẽ dùng toàn bộ sức lực để ôm chặt lấy.
Ba mươi tuổi, bất kể mỹ nữ hay tài nữ, anh đã từng gặp vô số, nhưng thực sự làm anh động lòng, làm cho anh muốn đặt cược tính mạng làm tiểu nhân thì chỉ có một.
Thời điểm tình yêu đến, quả nhiên là không có lý do gì, hoàn toàn không nói rõ được.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đế vương vì mỹ nhân mà có thể bỏ giang sơn, anh vì động lòng với cô kiến nhỏ, làm tiểu nhân một lần, có sao không?
Nói thật, cảm giác động lòng thật sự là kỳ diệu, giống như được thưởng thức một ly rượu lâu năm.
Vu Bất Phàm đặt chỗ ở một nhà hàng quen thuộc, dựa theo lễ phép quốc tế, tới trước ngồi đợi.
Thời điểm Từ Lâm bước vào, anh chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, một bộ váy liền màu tím, gương mặt được trang điểm tựa như tranh, cổ tay cô đeo một chiếc vòng vàng, mỗi cử động đều phát ra ánh sáng lấp lánh, càng làm cho dáng vẻ cô dịu dàng đáng yêu, động lòng người.
Vu Bất Phàm lộ ra nụ cười ôn hòa vốn là chiêu bài của bác sĩ tâm lý, kéo ghế cho cô, chu đáo hỏi trên đường đi có thuận lợi không, sau đó đưa thực đơn cho cô.
Từ Lâm dịu dàng nói cảm ơn, trong lòng lại có muôn vàn cảm xúc, cô tự biết mình xinh đẹp, có lực hấp dẫn với đàn ông. Từ khi còn đi học, bên cạnh cô đã có không ít fan hâm mộ. Chuyện yêu đương cô cũng có vài lần, nhưng nhìn mấy chị em bên cạnh mình, tuy rằng không xinh đẹp bằng mình, nhưng đều sống rất khá. Cô phát hiện ra yêu đương là một chuyện, cuộc sống lại là một chuyện khác. Lúc này cô mới có chút sốt ruột, chuẩn bị đầy đủ tinh thần câu con rùa vàng, lại phát hiện bản thân mình rơi vào một vòng lẩn quẩn. Rùa vàng có điểm cô nhìn vừa mắt đều là hoa đã có chủ, còn lại đều không xấu thì béo, cô còn chưa gom được dũng khí để cả đời đối mặt với khuôn mặt đó tới già.
Tuổi xuân không thể nào lãng phí, đảo mắt đã là hai năm trôi qua. Cô bất giác đã thành cô gái hận chuyện kết hôn.
Nhưng mà có hận đi nữa thì cô cũng không cam tâm chấp nhận.
Lúc này, vận mệnh lại đưa Vu Bất Phàm tới trước mặt cô. Cô không biết đám mỹ nữ khác sao lại bỏ lỡ mất rùa vàng cực phẩm này, chẳng lẽ là Thượng Đế đặc biệt giữ lại cho cô sao?
Sao cô có thể không vui mừng cho được?
Có điều Vu Bất Phàm dường như rất ôn hòa, rất có phong độ, những tính xấu mà đàn ông có, anh hoàn toàn không có, với cô anh lại không sinh ra cảm giác động lòng.
Điều này làm cho cô thu bớt cảm giác vui mừng, vị bác sĩ tâm lý này nhất định là đã động lòng với ai đó.
Cô không thể biểu hiện quá vội vàng, cô phải bình tĩnh để bước vào viễn cảnh tươi đẹp.
Từ Lâm quả thực không phải người khác người, cô gọi một vài món ăn, và gọi thêm một chai Champage.
“Ôi, em quên không hỏi, mấy món ăn này có hợp khẩu vị của bác sĩ Vu không?” Đại mỹ nữ đột nhiên nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt rất là có lỗi.
Vu Bất Phàm vội vàng xua tay, “Không hề gì, không hề gì, tôi cũng không kén ăn.”
Tuy là cuối tuần, đồ ăn cũng được mang lên rất nhanh. Sau khi món ăn được mang hết lên, Vu Bất Phàm rót đầy một ly rượu cho Từ Lâm. Đối diện với một bàn thức ăn đầy hương vị, lại nhớ tới ngày đó cùng Uyển Bạch ăn một bát mì Dương Xuân, nghĩ tới đây, anh càng cảm thấy bữa cơm tối nay giống như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, ước gì sớm kết thúc về nhà, trở về yên ổn mà đắm chìm trong hồi ức.
“Bác sĩ Vu, anh quả thực là một người đàn ông hoàn mỹ, có khi, thực sự làm cho em không thể tin được, em lại may mắn như vậy.” Từ Lâm gắp một đũa đồ ăn, mỉm cười với Vu Bất Phàm.
“Hả?” Người đàn ông hoàn mỹ rơi vào nông nỗi phải đi xem mắt, không phải là một sự trào phúng quá lớn sao?
“Khi em nhắc tới anh với bạn học, bọn họ đều nói anh là kim cương vương lão ngũ* đấy!” Nhưng câu tiếp theo của Từ Lâm lại là một viên đạn bọc đường, làm đầu óc Vu Bất Phàm nổ tung choáng váng, có điều, không phải là vui mừng.
*Chỉ người đàn ông độc thân, nhiều tiền, chưa tới 35 tuổi.
“Nhưng mà, các cô ấy còn nói người đàn ông ba mươi tuổi còn chưa có bạn gái, hoặc là có bệnh không tiện nói ra, hoặc là tâm lý vặn vẹo. Em nói anh không phải thế đâu, anh vì sự nghiệp, không có thời gian quan tâm tới chuyện yêu đương, hoặc là bởi vì chưa gặp được người phù hợp.”
Khi Từ mỹ nữ nói câu này, đôi mắt đẹp liếc nhìn, muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ.
Vu Bất Phàm ngoại trừ giật giật khóe môi, không biết nên nói gì cho phải. Phản bác không được, thừa nhận cũng không xong, chỉ nghĩ rằng Từ Lâm và mấy người bạn học kia học thật sự là nhàm chán.
Anh cúi đầu nhìn đĩa cá nướng, trên bàn, nhẹ than cho vận mệnh thật đáng thương của con cá này, chẳng những bị mổ bụng, mà còn bị nướng trên than, trêu ai chọc ai mà thế này?
“Bác sĩ Vu, anh từng tưởng tượng một nửa tương lai của anh sẽ thế nào không?” Từ Lâm buông đũa xuống, tay chống cằm, dễ thương chớp mắt mấy cái, ánh mắt dịu dàng như tơ.
“Tôi…chưa nghĩ tới, bình thường là được rồi!” Vu Bất Phàm nhíu mày, trả lời theo kiểu ba phải.
Từ Lâm có sự thất vọng nho nhỏ, câu hỏi này, cô đã từng hỏi những người đàn ông khác, đáp án đều giống nhau, “Giống Từ tiểu thư là được rồi!”
Bác sĩ Vu này cũng quá có cá tính, nhưng mà, cô rất thích.
“Bình thường?” Đôi mắt đẹp đảo mấy vòng, “Anh muốn nói tới dung mạo bình thường, hay là công việc bình thường, gia cảnh bình thường?”
Vu Bất Phàm sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ tới lời vừa nói xong, “À, cái này cũng không quan trọng, chỉ cần chúng tôi có cảm giác với nhau.”
Ánh mắt Từ Lâm sáng lên, đầu rướn tới trước, “Bác sĩ Vu, cảm giác của anh về em có tệ không?”
Vu Bất Phàm bị cô làm hoảng sợ, “Không có đâu, cảm giác của tôi về cô tốt lắm.”
Anh chỉ lễ phép trả lời, không ngẫm lại lời mỹ nữ vừa nói, chỉ thấy cô xấu hổ nhướng mày, yểu điệu quyến rũ vươn tay, nhét vào tay anh đang đặt trên bàn, “Bất Phàm, cảm giác của em về anh cũng tốt lắm, vậy chúng ta chính thức hẹn hò đi!”
Trong nháy mắt đó, Vu Bất Phàm bị xưng hô ngắn gọn* cùng yêu cầu của cô làm kinh hãi. Không phải nói anh nói sai gì rồi chứ? Anh muốn giải thích, nhưng vừa thấy vẻ mặt thẹn thùng vui mừng của Từ Lâm, bèn nuốt xuống lời muốn nói. Quên đi, có lẽ để ngày mai mẹ già ra mặt nói cho rõ đi!
*Văn hóa gọi tên của Trung Quốc, khi chưa quen chỉ gọi họ, thân mới gọi tên(còn người yêu thì có thể gọi lặp tên)
Tối hôm nay, Từ Lâm rất hưng phấn, nói không ngừng, uống cũng không ngừng, Vu Bất Phàm chỉ vùi đầu ăn không ngừng.
Tới khi hóa đơn được mang ra, Từ Lâm đã hơi say, bước đi loạng choạng, Vu Bất Phàm bất đắc dĩ, đành phải đỡ cô, cô thuận thế ôm lấy thắt lưng Vu Bất Phàm, ôm chặt không buông.
Vu Bất Phàm cười khổ, không dám để cô về nhà một mình. Anh thở hổn hển đỡ cô tới xe, “Từ Lâm, địa chỉ nhà cô thế nào?”
“Bất Phàm, em khát lắm, tới nhà anh uống cốc nước đi!” Từ Lâm không nghe theo lắc đầu, làm nũng vùi mặt vào ngực anh.
“….” Cô nam quả nữ ở trong một phòng, uống chút rượu, suy nghĩ không khống chế được, chuyện muốn làm và chuyện không muốn làm, đều có thể làm ra, anh không dám mạo hiểm như vậy.
“Từ Lâm, quá muộn rồi, lần sau tới nhà tôi đi! Cô ở số mấy, đường nào?” Anh nhẫn nại hỏi.
“Không, ngày mai người ta không phải đi làm, muộn một chút cũng không sao.” Giọng Từ Lâm đã không nghe rõ lắm, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng.
Vu Bất Phàm thở dài, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, nếu không, anh đưa Từ Lâm tới chỗ ba mẹ anh là được rồi. Anh cố hết sức mở cửa xe, Từ Lâm giống như bị rút hết xương cốt toàn thân, tay chân cùng bám vào anh, một khắc cũng không muốn rời xa. Vu Bất Phàm cắn môi, nếu không thấy cô say tới thế này, anh đã muốn phát hỏa.
Thật khó khăn mới sờ thấy đèn xe, vừa định bật lên, đột nhiên có một chùm sáng chói mắt chiếu vào bãi đỗ xe, Từ Lâm ưm một tiếng, đầu vùi vào trong áo Vu Bất Phàm.
Vu Bất Phàm lấy tay che mắt, nhìn thấy chiếc xe cách xe anh mấy xe khác, cảnh tượng bên trong đều thấy rõ ràng, hai người trong xe đang ôm hôn, vẻ mặt mê say, hoàn toàn tập trung vào động tác. Một người là Đường Giai anh đã có duyên gặp mặt mấy lần, người kia, anh nhìn sao cũng không thấy giống Uyển Bạch, Uyển Bạch là một cô gái bảo thủ như vậy, sẽ không mặc áo lộ lưng hở ngực.
Có lẽ hai người không ngờ lúc này trong bãi đỗ xe còn có người khác, động tác dần dần có phần không kiêng dè gì, một tay Đường Giai trực tiếp len vào trong áo.
Vu Bất Phàm ghi nhớ quân tử chớ nhìn hành động bất nhã, anh vội quay đầu đi.
“Tạch tạch, tạch tạch…” Ở trong một góc, đột nhiên có ánh sáng lóe lên, ngay sau đó, là tiếng bấm máy ảnh điên cuồng.
Đường Giai kinh hoàng thả tay xuống, vội vàng ngẩng đầu. Vu Bất Phàm cũng quay đầu sang, tựa như ngũ lôi giáng xuống, người con gái trong xe kia quả thực không phải là Uyển Bạch, bởi vì lúc này cô nàng cũng trợn tròn hai mắt, nhìn anh và Từ Lâm trong ngực anh. Bên cạnh cô nàng có hai cô gái khác, đang giơ máy ảnh lên, nhắm ngay xe của Đường Giai.