Vân phủ thời gian qua vẫn luôn thật sự xa hoa.
Vân phủ bắt đầu kinh doanh châu báu từ thời ông cha, tới đời Vân viên ngoại đã là thế hệ thứ tư. Tổ tiên vốn đã tích lũy được một gia nghiệp to lớn, Vân viên ngoại lại là một cao thủ quản lý tài sản, gia sản tích lũy tháng này so với tháng trước, không biết là nhiều hơn mấy lần. Vân viên ngoại và Vân phu nhân ở triều đại này cũng xem như một cặp vợ chồng rất ân ái. Vân phu nhân thân thể yếu đuối, sau khi sinh được Vân Ánh Lục, đại phu nói bà không thể chịu đựng được nổi khổ cực mang thai lần nữa, hai vợ chồng bèn quyết định không sinh thêm con nữa. Vân viên ngoại cũng không nạp thiếp thất, Vân Ánh Lục được cưng chiều như thể hòn ngọc quý trên tay.
Vân viên ngoại là người tiến bộ, gia nghiệp lớn như vậy không ai kế thừa, ông ấy cũng không thở ngắn than dài, luôn nói cuộc sống hiện tại mới quan trọng, chuyện tương lai sau này làm gì có ai nói rõ được đâu!
Cuộc sống hiện tại là quan trọng, đương nhiên phải ở nhà đẹp, ăn món ngon, mặc đồ đẹp. Vân viên ngoại gần đây coi trọng xây dựng mới Vân phủ, tìm thêm nhiều người hầu. Vân phủ hiện tại chính là khu nhà lớn số một số hai trong thành Đông Dương, bạn ở trong đó tiêu phí thời gian cả ngày cũng không thấy chán. Trong phủ, quần áo bốn mùa, đều là do phường tơ lụa tốt nhất Giang Nam đưa đến quý phủ đúng hạn. Về phần ăn, động một tí là có canh hạt sen, cháo tổ yến, trà sâm, mà Vân phủ cũng chỉ coi là đồ ăn vặt.
Mà đồ ăn sáng ở Vân phủ là được coi trọng nhất.
Vì sao chứ? Thiên kim đại tiểu thư Vân phủ bây giờ tiến cung làm thái y, chỉ ăn sáng ở trong phủ, bữa trưa và bữa tối phần lớn là ăn ở trong cung rồi mới hồi phủ. Trong cung, có Ngự thiện phòng nấu ăn, Vân viên ngoại chưa từng nếm thử, nhưng phỏng chừng là chỉ có hoàng thượng được ăn ngon, những người khác cũng chỉ được ăn đồ bình thường mà thôi. Bằng không con gái bảo bối của ông sao có thể gầy tới vậy, cằm nhọn hoắt như là cái hạt táo thế?
Hai vợ chồng nhìn thật sự là đau lòng, lại không khuyên được con gái từ chức, đành phải tốn công sức với đồ ăn sáng. Tuy nói giờ là cuối tháng sáu, thời tiết nóng tới mức chỉ cần hít thở, cũng có thể toát ra mồ hôi đầy người, cũng khó ăn được gì nhiều. Nhưng trên bàn ăn sáng của Vân phủ vẫn có hơn hai mươi loại đồ ăn rực rỡ muôn màu, các món điểm tâm, đồ mát, cháo, canh, cần cái gì có cái đó.
Nhưng đại tiểu thư Vân gia cũng chẳng lấy gì làm hứng thú.
“Ánh Lục, nếm thử cái này một chút, bánh nhân trái cây, đã dùng băng làm lạnh, vừa mát vừa ngọt, ăn rất ngon.” Vân phu nhân yêu thương gắp một miếng bánh để lạnh vào trong bát của con gái, “Không nên chỉ uống nước, phải ăn nhiều một chút mới được.”
Vân Ánh Lục nhẹ kéo tay áo, lau mồ hôi, lắc đầu, đứng lên, “Mẫu thân, con ăn không được.”
“Không được, không biết vào cung khi nào thì được ăn trưa, ăn sáng ăn không no, làm việc thế nào được?” Vân phu nhân không đồng ý, ấn Vân Ánh Lục ngồi xuống.
“Mẫu thân, con thật sự không đói.” Vân Ánh Lục hiểu rất rõ về cách chăm sóc sức khỏe, nhưng gần đây không để tâm vào chuyện đó, tâm tình tựa như xuống tới mức thấp nhất, làm gì cũng không hăng hái, ăn gì cũng vô vị.
“Ánh Lục, con muốn làm cho mẫu thân đau lòng hay sao?” Vân phu nhân không thể không sầm mặt lại, áp dụng chính sách cứng rắn.
“Phụ thân…” Vân Ánh Lục hướng ánh mắt cầu cứu sang Vân viên ngoại vẫn im lặng không nói gì, khóe mắt liếc thấy người trông cửa dẫn tổng quản Tần phủ tới.
“Tiểu nhân tham kiến Vân viên ngoại, Vân phu nhân, Vân tiểu thư.” Tổng quản cung kính hành lễ, lấy từ trong ngực áo ra một cái túi nhỏ màu đỏ. Vẻ mặt Vân viên ngoại và Vân phu nhân căng thẳng, cùng liếc nhìn nhau, nín thở tập trung. Túi nhỏ kia lúc trước đựng ngày sinh tháng đẻ của Ánh Lục, vào buổi tối đính hôn, do Vân viên ngoại đưa tận tay Tần viên ngoại.
“Đây là… Viên ngoại và phu nhân nhà tiểu nhân giao trả lại cho Vân viên ngoại, nói công tử nhà tiểu nhân tài sơ học thiển, không xứng với Vân tiểu thư lan tâm huệ chất.” Tổng quản vẻ mặt ưu sầu, nói đứt quãng.
Tần Luận rốt cuộc đã nghĩ thông, đồng ý từ hôn?
Vân viên ngoại và Vân phu nhân trong lòng vui vẻ, cục diện giằng co này xem chừng đã có thể tháo gỡ. Nhưng mà, một khắc sau khi nghe được tin này, cả hai vợ chồng đều cảm thấy có lỗi với Tần Luận. Tần công tử có tình có nghĩa, người bội tình bạc nghĩa chính là con gái họ.
Nhưng chuyện nhân duyên này, ai có thể quyết định được?
“Sao có thể nói thế, là tiểu nữ không có duyên với Tần công tử. Phu nhân, bà cũng mang bát tự của Tần công tử tới. Tổng quản, vào đây, dùng chút đồ ăn sáng đi!” Vân viên ngoại khách khí cười cười với tổng quản.
Tổng quản lắc đầu, “Không, viên ngoại và phu nhân còn đang chờ tiểu nhân hồi âm.” Ông ta sợ hãi liếc mắt nhìn Vân Ánh Lục, rồi lại cuống quít chuyển tầm mắt, trong mắt tràn ngập bi ai và tuyệt vọng.
Vân Ánh Lục cảm thấy thật bất ngờ, không ngờ rằng Tần Luận lại sảng khoái như thế, đây không giống tác phong của Tần Luận. Lời hôm đó anh ta nói ở Linh Vân Các là thật?
Hôm đó, lời nói và vẻ mặt Tần Luận đều vô cùng kỳ lạ, không có chuyện gì xảy ra chứ? Cô cau mày nghĩ.
Vân phu nhân tìm ra ngày sinh tháng đẻ của Tần Luận cất ở đáy hòm, giao cho tổng quản, Vân viên ngoại lấy ra một thỏi bạc lớn thưởng cho tổng quản, tổng quản không nhận, lại hành một lễ, rồi cáo từ ra khỏi phủ.
“Tổng quản,” Vân Ánh Lục lo lắng đuổi theo, gọi tổng quản lại.
Tổng quản cúi đầu, yên lặng nhìn dưới mặt đất, “Vân tiểu thư, cô còn có gì dặn dò sao?”
“Công tử nhà ông gần đây thân thể có khỏe không?” Từ lần chữa bệnh từ thiện hôm đó tới giờ đã năm sáu ngày trôi qua, mạch tượng của Tần Luận vẫn làm cô suy nghĩ.
Tổng quản kinh ngạc ngước mắt lên, miệng há ra, muốn nói lại thôi, rồi vội vàng cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
“Sao vậy?” Vân Ánh Lục cảm thấy sinh nghi, kéo tay áo tổng quản.
“Vân tiểu thư, nếu hai nhà đã từ hôn, về sau, công tử nhà ta có thế nào cũng không có quan hệ gì với tiểu thư. Nhưng mà, giờ tiểu nhân có lời bất kính, hôn sự này bị hủy, hoặc là căn bản không có hôn ước này, sẽ tốt hơn nhiều.”
Tổng quản bỏ lại một câu khó hiểu như vậy rồi đi mất. Vân Ánh Lục đứng như trời trồng tại chỗ.
Khẩu khí này của tổng quản giống như oán hận Tần Luận đã đính hôn với cô, nhưng lần trước đính hôn, không phải xuất phát từ mong muốn của cô mà!
“Ánh Lục,” Vân phu nhân từ phòng khách chạy ra, vẻ mặt thoải mái tươi cười, “Ngày hôm qua Đỗ viên ngoại hẹn cha con tới trà lâu uống trà, ám chỉ không lâu nữa sẽ chuẩn bị cho con và Đỗ công tử tổ chức hôn sự, cũng không biết sao nhà bọn họ đột nhiên gấp như vậy, cha con vẫn vì chuyện hôn ước này còn chưa hủy bỏ, đành phải giả ngu. Không ngờ rằng hôn ước này lại bị hủy bỏ nhanh như vậy, mẹ và cha con sẽ bắt tay vào chuẩn bị cho con và Đỗ công tử đính hôn, về phần thành thân, vẫn nên đợi tới cuối năm đi. Mùa hè nóng nực thành thân, người ta còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra ấy chứ.”
“Mẫu thân, đính hôn chỉ là hình thức, không cần quá quan trọng, trước khi kết hôn chuẩn bị là được. Bây giờ đừng có gấp gáp như vậy, được không?” Trong lòng Vân Ánh Lục rất rối loạn, không muốn bây giờ vội vàng đính hôn.
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, vẻ mặt mờ mịt kia của Vân Ánh Lục, Vân phu nhân thấy có chút lo lắng, “Ánh Lục, mẫu thân yêu thương con, nhưng có một số việc, mẫu thân không thể theo con được. Nếu con lại có ý nghĩ gì khác, mẫu thân sẽ không đồng ý. Chuyện hôn nhân của con và Đỗ công tử, thành cũng phải thành, mà không thành cũng phải thành.”
Giọng của Vân phu nhân không lớn, nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng Vân Ánh Lục nghe xong, trong lòng thấy không rét mà run.
“Mẫu thân, con biết rồi, con đi làm.” Cô cụp mắt, che giấu mệt mỏi trong lòng. Không hiểu sao, mí mắt giật giật, cô không duy tâm, nhưng lại xuất hiện một loại dự cảm không tốt.”
“Tiểu thư không ăn sáng, mang theo chút điểm tâm vào cung đi!” Vân phu nhân sai Trúc Thanh tìm một cái giỏ trúc nhỏ, bên trong đựng mấy miếng bánh điểm tâm, ngay cả hòm thuốc cũng đã được xách lên xe ngựa.
Giang Dũng đã đợi ở trên xe. Từ khi Giang Dũng lại bị nhận lệnh bảo vệ Vân Ánh Lục, đại khái là hắn tìm chỗ ở ngay gần đây, mỗi ngày tối muộn đưa Vân Ánh Lục vào phủ, sau đó ra về, sáng sớm lại tới ngoài cửa phủ chờ, đây là do không muốn nhìn cái mặt xị ra của Trúc Thanh.
“Ánh Lục.” Vân Ánh Lục vừa định lên xe ngựa, Đỗ Tử Bân dắt ngựa vừa vặn cũng ra cửa, hôm nay hắn không cần tiến cung thượng triều, mà đi thẳng tới nha môn.
Vẻ mặt Đỗ Tử Bân có phần mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu, giống như đã thức cả đêm. Vân Ánh Lục dừng bước chân, quay người đi tới chỗ hắn.
“Đỗ đại ca.” cô nhẹ giọng gọi, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.
Trong mắt Đỗ Tử Bân có nhu tình vô hạn, oán trách liếc nhìn cô, “Tin tức tốt như vậy, cũng không nói cho ta biết, ta lại nghe được từ lời người trông cửa. Hôm nay phụ thân đã đi tìm người làm mối, vẫn là vị Tống viên ngoại trước kia làm mai* cho chúng ta. Hôn sự đã quyết định là ngày mồng sáu tháng bảy, như vậy chúng ta có thể ở chung trong Khất xảo tiết**, khỏi phải hẹn hò qua bờ tường.”
*Thời cổ đại, hôn nhân phải có cha mẹ đồng ý và có người mai mối. Người mai mối này không nhất thiết là “bà” mối, có thể là đàn ông cũng được. (Có bạn nào mê mệt phim “Se duyên” của TVB giống tớ không, trong đó toàn các “ông mai” dễ thương.)
**Khất xảo tiết: Tối ngày 7/7 âm lịch theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân cầu khấn để cầu Chức Nữ cho mình được khéo tay thêu thùa, may vá, ngày lễ này có tên là Khất xảo tiết(khất: cầu khẩn, xảo: khéo léo), hay còn có tên khác là đêm thất tịch, hiện giờ được coi là ngày lễ tình yêu của Trung Quốc.
Vân Ánh Lục vô lực chớp mắt, người trông cửa của Vân phủ thật là nhanh mồm nhanh miệng.
“Đỗ đại ca, hôn sự…có thể không cần gấp gáp như vậy không, em…còn chưa chuẩn bị xong.” Khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Tử Bân đỏ lên, kéo cô tới sau một thân cây, tránh đi tầm mắt của Giang Dũng và xa phu, hắn cúi người xuống, gần sát bên tai cô, “Ánh Lục, Đỗ đại ca sợ là nếu nàng…mang thai, để lâu, bụng lớn, khi thành thân sẽ bị người khác chê cười.”
Nói xong, hắn nhìn lướt nhanh xuống bụng cô, trong lòng rung động, vội cầm tay cô. Vân Ánh Lục kinh ngạc trợn tròn mắt, “Sao mà em mang thai được?”
“Hôm đó…ở Linh Vân Các, chúng ta…như vậy, sao có thể…không thể mang thai được?” Đỗ Tử Bân yêu thương nhéo mũi cô.
Vân Ánh Lục tức thì tỉnh ngộ, mới hiểu được hắn nóng lòng muốn thành thân là vì nguyên nhân này, “Đỗ đại ca, chuyện đó anh không cần lo lắng, em không có khả năng mang thai.”
Đỗ Tử Bân nhíu chặt mày, không thích khẩu khí chắc chắn như vậy của cô, dường như rất có kinh nghiệm.
“Em là một bác sĩ khoa phụ sản, đối với chuyện này rất rõ ràng.” Vân Ánh Lục nhìn thấu nghi hoặc của hắn, giải thích, “Bởi vì…hôm đó không phải thời kỳ nguy hiểm của em.”
Sắc mặt Đỗ Tử Bân đại biến, “Ý của nàng là thời điểm nào thì mang thai, thời điểm nào không muốn mang thai, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay?”
“Đại khái là như vậy. Đỗ đại ca, anh làm sao vậy?”
Đỗ Tử Bân không thích ngữ khí thản nhiên như thường của cô, trong đầu bỗng dưng lại hiện ra hình ảnh cái khăn trải giường nhăn nhúm không hề có vết máu, tâm bệnh lại xuất hiện.
Hôm đó, hắn đã dự định hỏi Vân Ánh Lục, vì sao lại xảy ra chuyện đó? Hắn cũng không phải là một người bị tình dục thao túng lý trí, trước kia, bọn họ không phải là chưa từng ở chung một phòng, hắn đều có thể quyết tâm nhẫn nhịn, hôm đó sao lại ngoại lệ?
Mang thai có thể nắm trong tay, duy chỉ có vết máu đó là chỉ có một lần, chẳng lẽ nàng muốn ở trong hoàn cảnh ám muội đó, làm gì với hắn, để có thể che giấu một sự thật, không để ai nhận ra?
“Ánh Lục, nàng không có chuyện gì giấu ta đấy chứ?” Hắn đau đớn nắm chặt tay, tâm trạng rối bời.
Vân Ánh Lục hoảng hốt tránh đi ánh mắt hắn, “Đương nhiên không có, Đỗ đại ca, em sắp muộn giờ làm rồi, gặp sau!”
Đỗ Tử Bân một khi nghiêm túc, sẽ thành giọng điệu nghiêm nghị quan toà thẩm vấn phạm nhân, cô cũng không phải là người giỏi nói dối, sợ là nói một hồi, cô sẽ chủ động nói thẳng với hắn. Cô cuống quít nhảy lên xe ngựa, trong nháy mắt, xe ngựa đã chạy qua trước mặt hắn.
Loại hành vi trốn tránh này của Vân Ánh Lục, làm cho nghi hoặc trong lòng Đỗ Tử Bân lại càng tăng thêm một bậc. Đêm hôm đó nàng ở trong tẩm điện của hoàng thượng, thật sự là đã có chuyện xảy ra sao?
Nếu là như thế, chứng minh là nàng lừa hắn, có lẽ còn không chỉ một lần, như vậy…hắn vẫn muốn kết hôn với nàng sao? Đáp án là chắc chắn có.
Bởi vì hắn yêu nàng rất lâu, rất lâu rồi. Hắn đã sớm không thể rời xa nàng, chẳng sợ nàng có hư hỏng, có xấu xa, hắn vẫn muốn kết hôn với nàng. Bởi vì hắn và nàng đã từng có gần gũi da thịt, mặc kệ có phải là người đàn ông đầu tiên của nàng hay không, hắn vẫn phải chịu trách nhiệm với nàng. Đỗ Tử Bân vô lực nhắm mắt lại, lòng đau như cắt, gắng nuốt xuống nỗi nhục tràn ứ trong cổ họng. Tất cả mọi chuyện trước đây đều không cần quan tâm, chỉ cần sau này từ thể xác tới trái tim của nàng đều thuộc về hắn.
Hôn sự xem ra là phải càng nhanh càng tốt, hắn phải nhanh chóng phá vụ án có quan hệ với Tề Vương, nàng sẽ không có nguy hiểm gì uy hiếp nữa, vậy có thể từ chức thái y, không cần gặp mặt hoàng thượng nữa.
Nghĩ vậy, Đỗ Tử Bân cắn môi, nhảy lên ngựa, phi nhanh về hướng nha môn bộ Hình.
Hôm nay Vân Ánh Lục không tới Thái y viện trước, mà là tới Phật đường ở đằng sau cung Vạn Thọ. Trong Phật đường yên tĩnh, Nguyễn Nhược Nam bưng lên hai chén nước chè xanh, ánh mắt dịu dàng và bình thản. Nàng không thụ giới, bây giờ trên đầu đã cạo trọc, tóc đang dần mọc ra, những sợi tóc ngắn ngủn lỉa chỉa, lại làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhìn qua thêm phần đáng yêu.
“Công chúa An Nam, chuyện hoàng thượng phong cô làm nữ quan của triều Ngụy, đã nghe nói chưa?” Vân Ánh Lục nhấp một ngụm chè xanh, hỏi. Nguyễn Nhược Nam mỉm cười gật gật đầu, “Ngày hôm qua bản cung đã nhận được thánh chỉ, bây giờ bản cung đang ôn tập kinh thư và pháp điển, mười lăm tháng sau, bản cung sẽ giảng bài lần đầu tiên, có chút căng thẳng.”
“Tôi tin rằng cô nhất định có thể đảm nhiệm.” Vân Ánh Lục cổ vũ nhìn nàng.
Nguyễn Nhược Nam đỏ mặt, “Hoàng thượng cũng nói như vậy, nhưng bản cung thật sự rất không tự tin.”
“Hoàng thượng cũng đến thăm cô?” Ngực Vân Ánh Lục có hơi nhói nhói.
“Ừ, tối hôm qua tới đây ngồi một lát. Đúng rồi, Vân thái y, cám ơn cô.” Nguyễn Nhược Nam chân thành cầm tay cô, “Dù cho bản cung là Thục nghi, là công chúa, hay là nữ quan, mỗi một bước đi, đều không thể thiếu sự trợ giúp của cô. Bản cung có thể sống, cũng là nhờ có Vân thái y.”
“Đừng có xem tôi lợi hại như vậy, đây chỉ là một việc nhỏ tiện tay thì làm thôi. Công chúa An Nam, hôm nay tôi đến, là có một chuyện muốn hỏi cô.” Vân Ánh Lục nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
“Được, cô hỏi đi.” Nguyễn Nhược Nam lại rót đầy chén.
“Thật xin lỗi, phải đụng vào vết thương trong tim cô. Nhưng việc này, đối với tôi có phần quan trọng. Công chúa An Nam, đêm hôm cô bị cưỡng bức, trời mưa rất to, kẻ xấu vào lúc rạng sáng đã trèo tường trốn thoát, ở ngoài cửa sổ còn để lại một hàng dấu chân. Người đó, cô biết là ai, đúng không?”