“Vân Thái y vô tội được thả ra?”
Viên Diệc Ngọc ở trong tẩm cung của mình uống nước mơ ướp lạnh. Năm nay mùa hè tới nhanh, mới vừa đầu hạ, mặt trời chói chang đã thiêu đốt mặt đất, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao.
Khi cung nữ tiến vào bẩm báo, cô ta vừa mới uống một ngụm nước mơ vào miệng, nước lạnh tê cả răng cả miệng.
“Đúng vậy, nương nương, kết quả nghiệm thi của hoàng hậu nương nương là đột phát bệnh tim khiến cho mất mạng. Đỗ Thượng thư của bộ Hình giờ đang tới Phủ Nội Vụ đưa Vân Thái y ra đấy!”
“Tỷ tỷ, tỷ nói xem có chuyện gì xảy ra? Không có khả năng đó được, mới hai ngày trước gặp hoàng hậu nương nương vẫn còn da dẻ hồng hào, má hồng môi đỏ, làm gì có chút dấu hiệu gì của bệnh tật?” Viên Diệc Ngọc tức giận bất bình nhìn về phía Ấn Tiếu Yên đang đứng gần cửa, nén giận nói.
“Diêm Vương muốn ngươi chết nhanh, ngươi chẳng cầm cự được tới canh ba. Có lẽ là Diêm Vương gia coi trọng hoàng hậu nương nương.” Ấn Tiếu Yên thản nhiên nói, “Muội muội, việc này muội không được truy cứu thêm nữa, nói nhiều ngược lại còn giống như muội cố ý điều tra Vân Thái y, muội xem xem hiện giờ hoàng thượng sủng ái cô ta thế nào. Đánh chó phải ngó mặt chủ, muội cũng đừng tự làm khó dễ chính mình.”
“Muội chỉ là không chịu nổi cái vẻ làm bộ làm tịch của cô ta, rõ ràng đã sớm dụ dỗ hoàng thượng, còn bày ra một vẻ băng thanh ngọc khiết. Tỷ tỷ, mấy ngày nay, hoàng thượng có tới chỗ tỷ không?” Viên Diệc Ngọc có chút u oán, “Từ khi muội vào cung đến bây giờ, hoàng thượng còn chưa từng lâm hạnh muội, ôi, dường như hiện tại còn càng ngày càng thấy muội không vừa mắt, muội thật sự là hối hận muốn chết vì đã tiến cung.”
“Muội không được nóng vội, còn nhiều thời gian, chỉ cần sau này trước mặt hoàng thượng không được lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, tùy tiện nói lung tung, nói nhiều tất lỡ lời.”
Viên Diệc Ngọc kéo tay Ấn Tiếu Yên lắc lắc, “Tỷ tỷ tốt à, hoàng thượng tốt xấu gì cũng tới chỗ tỷ, tỷ còn sinh công chúa Thiên Luy, tỷ nói giúp muội vài câu tốt đẹp đi!”
“Muội cho là mỗi ngày hắn đều tới tìm ta hay sao? Tối hôm qua tới chỗ ta, thiếu chút nữa là dọa ta mất nửa cái mạng. Trùng hợp là nguyệt sự của ta tới, hắn vừa nghe, tức giận méo mặt, muội có biết hắn đi đâu không?”
“Đi đâu?”
“Hừ, tới Phủ Nội Vụ, ngồi trong nhà giam chung với Vân Thái y, ngồi tới tận gần canh bốn* mới quay về tẩm điện, sợ phi tần khác không biết, thắp đuốc sáng rực cả không trung.”
*Canh bốn: 1h tới 3h sáng.
“Hoàng thượng ngồi trong nhà giam chung với cô ta? Điên rồi, chẳng lẽ toàn bộ phi tần hậu cung đều chết sạch cả rồi sao? Vân Ánh Lục là hồ ly tinh rõ đầu rõ đuôi rồi nhé, có thể mê hoặc hoàng thượng thành như vậy? Không được, sớm hay muộn có một ngày muội phải tóm lấy cái đuôi hồ ly của cô ta, đánh cho cô ta hiện rõ nguyên hình.” Viên Diệc Ngọc trong quân đã quen ra lệnh, hận nhất bị người khác giẫm dưới chân.
Ấn Tiếu Yên nhếch miệng cười khẽ, bưng ly nước mơ lên nhàn nhã uống.
Đỗ Tử Bân đi vào Phủ Nội Vụ, phất tay với mấy thị vệ phụ trách trông coi trong viện, đám thị vệ gật gật đầu, xếp thành hàng nối đuôi nhau đi ra.
Cửa phòng chứa củi vẫn mở rộng, Vân Ánh Lục vùi đầu ở đầu gối, mũ y quan lệch qua một bên, tóc theo viền mũ chảy xuống, người giống như đang ngủ.
Đỗ Tử Bân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, nín thở ngưng thần.
Một đêm này, giống như giày vò, giống như bức ép chính mình không được nghĩ tới nàng, hình ảnh nàng lại quanh quẩn trong đầu không hề biến mất.
Bây giờ, nhìn thấy nàng ngồi trong căn phòng chứa củi cũ nát này, trái tim hắn giống như bị người ta hung hăng bóp chặt, đau tới mức không chịu đựng nổi, người như thể bị vặn vẹo.
Khi hắn nghe được chuyện nàng ngủ trong tẩm điện của hoàng thượng một đêm, một khắc đó so với lần nàng từ hôn lúc trước còn khiến hắn chấn động hơn.
Hắn nhìn thấy tiểu nha đầu ấy lớn lên, hình ảnh ghi khắc trong lòng, có một ngày, nếu nàng thích một người đàn ông khác, hắn sao có thể chấp nhận được. Từ khi hắn ở trong Ngự hoa viên, nhìn thấy hoàng thượng và nàng đầu kề đầu, ngồi trong đình nói cười, dùng trực giác của một người đàn ông, hắn nhìn ra được hoàng thượng đối xử với nàng không giống bình thường. Nhưng khi đó hoàng thượng còn tưởng rằng nàng là nam, hắn liền thấy may mắn nghĩ rằng, hoàng thượng không thể nào thích nàng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hoàng thượng thiên vị nàng như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn ra được. Với tư cách là người yêu của nàng, đối với một người đàn ông đang yêu nàng, sao có thể không đố kỵ, không phát điên lên được?
Nàng là một thái y, sao có thể liên tiếp liên quan tới một số chuyện kỳ lạ trong cung như thế được? Là do nàng ngốc hay là nàng cố ý dính vào?
Còn cả Kì Tả Thừa tướng từ khi nào thì bắt đầu bảo vệ nàng? Một tiểu nha đầu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chuyện này phức tạp như thế nào hắn không thấy rõ được.
Vân Ánh Lục vẫn còn ngồi không nhúc nhích, không hề cảm nhận được là Đỗ Tử Bân đã đến. Một luồng lửa giận từ đáy lòng không thể ngăn được bốc lên, hắn lo âu đau khổ một đêm không thể chợp mắt, mà nàng lại yên lòng như thể chưa có chuyện gì xảy ra?
Hắn hắng giọng ho vài tiếng, bờ vai Vân Ánh Lục co rúm lại, cô hoảng hốt ngẩng đầu, nhất thời không thể thích ứng với ánh mặt trời sáng chói, cô chớp mắt mấy lần, mới nhìn rõ bóng đen trước mắt là Đỗ Tử Bân.
“Anh tới đưa em tới nơi xử bắn sao?” Cô lẳng lặng nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, sầu não hỏi, trong lòng có tủi thân không sao nói hết được, muốn nhào vào lồng ngực hắn, để hắn an ủi cô. Nhưng vừa thấy gương mặt lạnh như băng của hắn, tất cả mọi ý định đều bị cô nuốt xuống.
“Xử bắn?” Đỗ Tử Bân sửng sốt.
“À,” nước Ngụy này còn chưa có súng, chỉ có đao, “Có phải tới Ngọ môn chém đầu không?”
“Tội của nàng…đáng chém sao?” Đỗ Tử Bân tức giận hỏi. Vẻ mặt chờ mong của nàng giống như là đi chém đầu cũng như đi chợ vậy.
“Vậy tội của em phải nhận hình phạt gì?” Đôi mi dài chớp mấy cái.
“Nàng vô tội được thả ra!” Đỗ Tử Bân nhặt vụn cỏ dính ở viền mũ của cô.
“A, em không có tội sao?” Vân Ánh Lục đột nhiên nhảy dựng lên, không nghĩ tới là chân đã ngồi lâu tê rần, nhất thời đứng không vững, người ngã xuống đất.
“Chẳng lẽ nàng hy vọng có tội?” Đỗ Tử Bân kéo cô lên, mày nhăn lại.
“Điều này sao có thể? Làm sao có thể?” Vân Ánh Lục giống như không dám tin, miệng thì thào không ngớt, cô bắt lấy cánh tay hắn, “Dụ thái y thật sự…nghiệm thi cho hoàng hậu sao?”
Đỗ Tử Bân nhướn mày, “Đương nhiên!”
“Á!” Vân Ánh Lục đột nhiên thét lên thảm thiết, xoay người, nhấc chân chạy ra ngoài.
“Ánh Lục, ta còn có chuyện muốn nói với…nàng.” Trong lòng Đỗ Tử Bân có chút mất mát, về chuyện ngủ một đêm trong tẩm điện của hoàng thượng, nàng còn chưa hề giải thích với hắn.
“Lúc về nói sau.” Vân Ánh Lục vẫy vẫy tay, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Vân Ánh Lục chạy tới Thái y viện trước, mấy vị thái y vừa mới ngồi vào chỗ của mình, nhóm tiểu thái giám đang đem từng sọt thảo dược mới thu hoạch được tới, rải trong sân phơi nắng, vừa thấy Vân Ánh Lục đến, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó lập tức hiện ra nụ cười lấy lòng.
“Vân Thái y, cô đã phải sợ hãi rồi!”
Vân Ánh Lục nhàn nhạt gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, “Dụ thái y đâu?”
“Ta…ở đây!” Dụ thái y vào phòng trong lấy sách thuốc, vội vàng trả lời, suýt chút nữa nói nhầm thành: “Thần…ở đây!”
“Dụ thái y, ông…nghiệm thi cho hoàng hậu rồi?” Vân Ánh Lục cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Dụ thái y.
“Đúng, ta cũng chẩn ra kết quả giống như Vân Thái y, hoàng hậu chết vị bệnh tim đột phát.” Dụ thái y không nhanh không chậm nói, trong phòng mấy lỗ tai còn lại đều dựng thẳng đứng!
Miệng Vân Ánh Lục đã thành hình chữ O, cô chỉ nói hoàng hậu chết vì bạo bệnh, cũng không nói là bệnh tim đột phát. Cô không ngu ngốc, cô và Dụ thái y cũng không có giao tình, không đáng để ông ta ngụy tạo chứng cứ vì cô như vậy, nhất định là…Cô kinh ngạc che miệng, anh ta vẫn cứu cô!
Trong giây lát, trong lòng cô cảm xúc rối ren, loại cảm xúc gì cũng có.
“Vậy…vậy đã phong quan rồi sao?”
“Đúng, đợi pháp sư ở bên ngoài tiến cung, lập tức phong quan, này, Vân Thái y, cô đi đâu vậy?” Đang nói, Vân Ánh Lục đã chạy ra cửa viện.
“Tôi đi tìm Tiểu Đức Tử công công.” Tiếng nói của Vân Ánh Lục theo gió nhẹ bay vào. Mấy vị thái y đưa mắt nhìn nhau, đúng vậy, từ hôm qua tới giờ, Tiểu Đức Tử đã chạy đi đâu?
Tiểu Đức Tử hiện tại giống như con lừa kéo cái cối xay bột, ở trong linh đường của Trung Cung, đi vòng tròn quanh quan tài bằng gỗ tử đàn, đi một vòng, hai tay lại chắp lại, miệng lẩm bà lẩm bẩm, khẩn cầu Bồ Tát, khẩn cầu Phật tổ, lại đi vài vòng, chạy ra ngoài nhìn, mặt lại nhăn nhúm, lông mày và mắt đều không phân biệt ra được.
Khi trong linh đường không có người, cậu ta lén lút dịch nắp quan tài ra một chút, nhẹ giọng gọi bên trong: “Mãn Ngọc tỷ tỷ, tỷ… còn sống không?”
Người trong quan tài chẳng nói chẳng rằng.
“Ông trời ơi, ông trời ơi!” Tiểu Đức Tử hận không thể đấm ngực giậm chân, lớn tiếng khóc lên, Vân Thái y nói Mãn Ngọc tỷ tỷ uống xong thuốc, sau mười hai canh giờ sẽ tỉnh lại. Giờ sắp hết mười hai canh giờ rồi, vì sao Mãn Ngọc tỷ tỷ vẫn còn không nhúc nhích?
Ngày hôm qua, Mãn Ngọc tỷ tỷ thần bí vô cùng gọi cậu ta từ Thái y viện đến Trung Cung, Vân Thái y và hoàng hậu nương nương đều ở đó. Bọn họ nói với cậu ta một hồi, cậu ta nghe cũng không hiểu cho lắm, Mãn Ngọc tỷ tỷ nói cậu nghe tôi là được rồi. Nói xong, Mãn Ngọc và hoàng hậu nương nương đổi y phục cho nhau.
Sau đó Vân Thái y cho Mãn Ngọc tỷ tỷ uống một chén thuốc, Mãn Ngọc tỷ tỷ uống xong ngã về phía sau, nhiệt độ cơ thể đột nhiên hạ xuống, tiếng tim đập dường như ngừng lại, nhưng ý thức vẫn rõ ràng. Cậu ta sợ tới mức thiếu chút nữa khóc lên, Vân Thái y nói không làm sao, sau mười hai canh giờ cô ấy lại là Mãn Ngọc tỷ tỷ của cậu.
Sau đó, hoàng hậu nương nương trát đầy phấn trắng lên mặt Mãn Ngọc tỷ tỷ, cậu ta nhìn ngó, nếu không chú ý, ngay cả cậu ta cũng không nhận ra người nằm trên giường kia là Mãn Ngọc tỷ tỷ.
Cậu ta dựa theo lời dặn của Mãn Ngọc tỷ tỷ lúc trước, đưa hoàng hậu nương nương ra khỏi hoàng cung. Khi cậu ta về, Mãn Ngọc tỷ tỷ đã được đưa vào quan tài, hoàng thượng đang thẩm vấn Vân Thái y.
Cậu ta trốn sau cây cột trên hành lang trong viện, nhét nắm tay vào trong miệng, e mình sợ hãi mà khóc ra thành tiếng. Một đêm này thật sự dài như một năm, trong Trung Cung người đến người đi, bởi vì Vân Thái y nói thời tiết rất nóng, người ngoài không thể đụng vào quan tài, đây cũng coi như trong cái rủi có cái may, không ai biết người trong quan tài là Mãn Ngọc tỷ tỷ.
Lúc Dụ thái y tới, cậu ta sợ tới mức bịt cả mắt lại. Nhưng làm cậu ta nghẹn họng nhìn trân trối chính là, cách nhìn nhận vấn đề của Dụ thái y giống hệt Vân Thái y. Sau khi có kết quả, đám người tụ tập ở Trung Cung mới chậm rãi giải tán, cậu ta mới có thể trà trộn vào, thấy được Mãn Ngọc tỷ tỷ của mình.
Thái giám và cung nữ trong Trung Cung đều đang bận rộn làm việc, trong linh đường vắng vẻ, chẳng có ai, cậu ta sầu tới mức râu tóc cũng sắp thành hoa râm cả, à, mà cậu ta không có râu.
“Tiểu Đức Tử, Tiểu Đức Tử.” trong phòng ngủ của hoàng hậu đột nhiên tới có một tiếng gọi khẽ. Tiểu Đức Tử nhắm mắt lại, thiếu chút nữa là dập đầu trước ông trời.
Bà cô của tôi ơi, tiểu tổ tông của tôi, Bồ Tát sống của tôi, ngài rốt cuộc cũng đến rồi. Tiểu Đức Tử lẩm bẩm, quay đầu lại. Vân Ánh Lục cẩn thận nhìn ngó bên ngoài, lúc này vừa may không có ai, hai người hợp lực nâng nắp quan tài lên, bế Mãn Ngọc từ trong quan tài ra, tứ chi Mãn Ngọc đã ấm trở lại, đầu ngón tay bắt đầu nhúc nhích.
Vân Ánh Lục ôm Mãn Ngọc đến gian phòng Lưu Huyên Thần vẫn nghỉ trong Trung Cung, bảo Tiểu Đức Tử nhét kín quần áo vào trong quan tài, bên trên phủ cái chăn bông, nhìn qua dường như bên trong có người đang nằm, sau đó đóng chặt nắp quan tài lại.
Khi Tiểu Đức Tử quay lại phòng, Mãn Ngọc đã chậm rãi mở mắt, nàng cúi đầu nhìn váy áo sang trọng trên người mình, đột nhiên hắt xì một cái thật to, “Tiểu Đức Tử, tôi…lạnh cóng rồi.”
Sau khi người của Phủ Nội Vụ biết tin hoàng hậu băng hà, đưa quan tài đến, vì muốn tăng tính chân thực, Vân Ánh Lục đặt ở dưới đáy quan tài một tầng băng cứng, khí lạnh của băng cứng tỏa lên trên, cũng tiến thẳng vào trong người Mãn Ngọc.
Tiểu Đức Tử vừa khóc vừa cười, “Không sao rồi, Mãn Ngọc tỷ tỷ, Tiểu Đức Tử ôm tỷ.” Nói xong, cậu ta nhào tới ôm, lớn tiếng khóc lớn giống như thể kiếp sau gặp lại.
Vân Ánh Lục lúng lúng quay đầu đi chỗ khác. Bên ngoài, tiếng điếu nhạc thê lương vang lên, cho thấy tăng nhân đã tiến cung làm pháp sự. Ba người liếc nhau, nghĩ mà thấy sợ, cùng thở phào ra một tiếng.