Từ hành lang tới phòng của Đỗ Tử Bân, cũng không quá khoảng cách mười bước chân, nhưng Vân Ánh Lục lại thấy dài như thể đi mất một thế kỷ, giống như bước lên bàn chông. Dù sao cô cũng có cái tôi của bản thân, cảnh tượng dâm loạn trong phòng kia, cứ nghĩ tới là khiến cho cô hít thở không thông, cô không đành lòng, không dám, cũng không muốn lại nhìn thấy một màn đó. Chỉ là cô cũng không thể bỏ mặc Đỗ Tử Bân, cô không nỡ để anh bị người khác lăng nhục như vậy. Anh là quân tử, không đề phòng được tiểu nhân, cũng là vì cô, mới có thể rơi xuống cảnh ngộ này. Bất luận là tâm trạng cô có như thế nào, vào lúc này cô cũng không thể nào xoay người mà đi.
Vân Ánh Lục đứng ở ngoài cửa, hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm cửa. Căn phòng đó cửa cũng không khóa lại, nhẹ nhàng đẩy ra đã mở. Đỗ Tử Bân đã hao hết sức lực, vùi mình trong đống chăn nhăn nhúm trên giường, ngủ thật sự sâu, hít thở nhẹ nhẹ, mồ hôi lấm tấm…
Hai cô gái mặt mày cũng lộ vẻ mệt mỏi, mặt ửng đỏ, nằm úp sấp ở hai bên hắn, cánh tay như một con rắn quấn quanh ngực hắn, nghe thấy tiếng cửa phòng mở, cùng nảy người lên, kinh ngạc nhìn Vân Ánh Lục vẻ mặt lạnh băng đi thẳng tới bên giường, cũng chẳng hề để ý là thân thể mình đang lõa lồ trước mắt người khác.
“Cút!” Vân Ánh Lục dùng hết khí lực toàn thân, rít từ kẽ răng ra một từ.
Một cô nàng trợn mắt xem thường, “Ngươi là ai nào, dựa vào cái gì mà vào đây vung tay múa chân?”
Vân Ánh Lục không nói lời nào, ánh mắt đảo tới trước giường thấy có một bình hoa, cô đột nhiên cầm lấy, đi đến trước cửa sổ, kéo bức màn che dày ra, giơ tay lên hướng phía ô cửa sổ bằng giấy, cầm bình hoa hung hăng đập xuống.
“Choang” một tiếng, cửa sổ thình lình mở rộng, ánh mặt trời cùng làn gió từ bên ngoài ùa vào, bên trong lập tức sáng ngời, không khí cũng trở nên tươi mát.
“A, a!” Hai cô nàng thét lớn, bò từ trên giường xuống, dưới ánh mặt trời, bọn họ rốt cuộc cũng cảm thấy một chút liêm sỉ, luống cuống tay chân nhặt lên bộ váy mỏng trên mặt đất, khoác lên người, cuống cuồng chen nhau ra cửa, chạy ra ngoài.
Tiếng động lớn như vậy, Đỗ Tử Bân cũng chỉ hơi nhíu mày, vẫn ngủ say. Vân Ánh Lục đi đến đầu giường, kéo cái chăn qua, đắp lại cho hắn, bàn tay mềm mại yêu thương xoa lên hai gò má hắn, từng giọt nước mắt rơi xuống gáy hắn.
Tiếng động của bình hoa vỡ kinh động tới Tần Luận và Giang Dũng, hai người vừa tới ngoài cửa, nhìn thấy Vân Ánh Lục khóc lóc nghẹn ngào như thế, chần chừ, không biết nên vào hay là nên ra.
Tần Luận nghĩ thầm rằng, Vân Ánh Lục thấy Đỗ Tử Bân và gái lầu xanh hoan ái, trái tim đau đớn muốn nứt ra, mới có thể rơi nước mắt. Hắn có một chút vui mừng, nhưng tiếp theo đó lại thấy thật xót xa và ưu thương.
Gương mặt Giang Dũng vẫn lạnh lùng, ngoại trừ nhíu mày, người khác cũng không nhìn thấy biểu hiện gì khác trên mặt hắn.
“Ánh Lục.” Tần Luận vẫn bước vào, Giang Dũng thì xoay người đi khỏi.
Vân Ánh Lục ngẩng đầu, ngượng ngùng lau đi nước mắt, “Anh đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Giọng nói khàn khàn, rõ ràng vẫn còn mang theo tiếng khóc.
Tần Luận kéo một chiếc ghế dựa, ngồi xuống đối diện cô, “Ta ngủ một giấc, cả người toát mồ hôi, hiện tại tốt hơn nhiều. Chúng ta quay về hiệu thuốc thôi, Trúc Thanh còn đang chờ chúng ta đấy!”
Ngón tay Vân Ánh Lục vẽ những vòng tròn hỗn loạn trên chiếc chăn, cô lắc lắc đầu, “Anh đi trước đi, bảo Trúc Thanh tự đi về trước. Tôi chờ Đỗ đại ca tỉnh lại, rồi mới hồi phủ.”
“Ánh Lục,” Khuôn mặt tuấn tú của Tần Luận có chút ửng hồng, “Đây là Linh Vân Các, lát nữa trời tối, mới là lúc bắt đầu chính thức kinh doanh, hạng người gì cũng sẽ xuất hiện, nàng chỉ là một cô gái, ở đây sẽ không an toàn. Đỗ đại nhân là đồng liêu với Kì đại nhân, cô ấy sẽ đưa hắn về.”
“Không được phép nhắc tới cái tên đó trước mặt tôi.” Giọng Vân Ánh Lục trở nên gay gắt, ánh mắt lóe qua một tia phẫn nộ, “Tôi sẽ không để cho người khác chạm tới anh ấy, tôi sẽ ngồi ở đây, chờ anh ấy tỉnh lại.”
Tần Luận nhếch môi cười khổ, hắn bi thương quay đầu sang bên kia, “Bất luận là ta làm gì vì nàng, yêu nàng bao nhiêu, ở trong lòng nàng, lúc nào hắn cũng quan trọng hơn ta. Đúng không?”
Hai dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Vân Ánh Lục, cô đưa tay đè lên ngực, nơi trái tim đang đập rất mạnh, “Tần công tử, thật xin lỗi, tôi chỉ có một trái tim, tôi không thể báo đáp lại tình yêu của anh, nhưng chúng ta có thể làm bạn tốt. Nếu anh có chuyện gì, tôi mãi mãi sẽ giống như hôm nay gặp con trâu lồng trên đường, sẽ giúp anh. Tôi chỉ có thể đối với anh như vậy, những chuyện khác, đừng yêu cầu tôi.”
“Nàng thà mạo hiểm tính mạng vì ta, cũng không đồng ý yêu ta.” Tần Luận bi ai nhắm mắt lại, “Đính hôn, cũng không trói buộc được trái tim nàng, có lẽ ta… Cũng không đáng. Ánh Lục, nếu nàng…khăng khăng muốn từ hôn, ta…đồng ý, ta cũng sẽ không ở trên đời này bao lâu nữa…” giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, tới câu cuối cùng đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy, Vân Ánh Lục không nghe rõ hắn nói gì, chỉ nghe được giọng nói rất bi thương của hắn.
“Tần công tử, anh đừng nên nói nhiều, trở về còn phải nghỉ ngơi nhiều, đừng cố nữa, tôi đi tìm Giang thị vệ đưa anh về hiệu thuốc.” cô đứng lên, đi ra ngoài cửa.
“Ánh Lục, nếu ta không còn trên đời này, nàng có nhớ ta không?” Tần Luận ở phía sau cô nhẹ nhàng hỏi. Thân thể Vân Ánh Lục chấn động, cô quay đầu lại, “Tần công tử, một lần rơi xuống nước sẽ không khiến cho sinh mệnh gặp nguy hiểm.”
Tần Luận cười thản nhiên, “Đúng vậy, có thể là ta quá buồn lo vô cớ, ta tự đi tìm Giang thị vệ, nàng cứ ở đây cùng Đỗ đại nhân đi.”
Khi hắn đi qua Vân Ánh Lục, bước chân dừng lại, thâm tình và chân thành nhìn cô.
“Ánh Lục, thật xin lỗi!” Hắn nhẹ giọng nói.
Vân Ánh Lục buồn bực chớp mắt, “Vì sao lại nói xin lỗi?”
“Vì ta đi trước, không có lòng vị tha lớn tới mức ngồi ở đây cùng với nàng và Đỗ đại nhân, vì không để ý tới ý nguyện của nàng, ép nàng đính hôn với ta, vì rất nhiều, rất nhiều chuyện đã xảy ra, xin lỗi Ánh Lục tất cả mọi chuyện, ta thấy thật có lỗi.”
“Tần công tử, giọng điệu này của anh sao giống như lời trăn trối vậy?”
“Giống thế sao? Sao lại thế được?” Tần Luận cười, đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Bảo trọng, Ánh Lục, sau này đừng tới hiệu thuốc chữa bệnh từ thiện nữa, ta cũng sẽ không gặp nàng nữa.”
Nói xong, hắn bước rất nhanh, biến mất ở ngoài cửa.
Lời nói bi thương và cô đơn quanh quẩn, cùng với ánh chiều tà chiếu chênh chếch vào phòng, làm cho Vân Ánh Lục bất giác sinh ra cảm giác có lỗi. Cô đã làm Tần Luận tổn thương rất nặng rồi sao?
Kỳ thật, cô cũng bị tổn thương, thế nhưng có ai biết chứ?
Cô quay đầu lại, nhìn Đỗ Tử Bân trên giường, trái tim đau đớn như bị người nào đó bóp chặt. Nếu như, nếu như không phát sinh chuyện hôm nay, cô đã quyết tâm nói sự thật với Đỗ Tử Bân, cô không phải là Vân Ánh Lục thật sự, cô là Cơ Uyển Bạch từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên không tới đây, là một bác sĩ phụ sản không thú vị, không hiểu thơ từ, không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, nếu anh có thể chấp nhận cô như vậy, như vậy hai người cứ tiếp tục ở bên nhau. Nếu không thể, như vậy thì chia tay đi!
Cô đã không rõ lắm trong lòng cô rốt cuộc là có cảm giác gì với Đỗ Tử Bân, nhưng khi thấy anh hai mắt phát sáng, kể về đủ chuyện của Vân Ánh Lục trước đây, hôm nay khi ăn cơm, khi rơi xuống nước, cô đã không thể không thừa nhận có rất nhiều, rất nhiều cảm giác đã không còn tồn tại nữa.
Nhưng hiện tại, cô đã không thể chủ động nói ra sự thật với anh nữa rồi, ít nhất lúc này không thể, anh đã vô cùng yếu ớt, cô không thể nào đẩy anh thêm một cái nữa.
Ở lại, không quan hệ gì với tình yêu, mà là một phần tôn trọng và thiện ý báo đáp, không phải hiệp nghĩa dũng cảm hy sinh. Chỉ là, cô vẫn cảm thấy một chút tủi thân cho mình.
Có lẽ Cơ Uyển Bạch có thể ở trong thân thể Vân Ánh Lục cả đời, mất đi chính mình, lấy danh nghĩa Vân Ánh Lục đi yêu một người, cũng được nhận lấy tình yêu.
Nhưng Cơ Uyển Bạch mới thực sự là cô mà, cô yêu cái tên này, cũng tự hào vì cái tên này, cũng khát vọng có một ngày cái tên này được người đàn ông thực sự yêu cô gọi lên, khi gọi, vẻ mặt người đó thực hạnh phúc.
Không bao giờ có thể nữa rồi.
Vân Ánh Lục bụm mặt, nước mắt theo kẽ tay ào ào chảy xuống. Tới khi Linh Vân Các bắt đầu sênh ca múa hát thì Đỗ Tử Bân tỉnh. Gió đêm mát lạnh theo cánh cửa sổ bị rách thổi vào, ánh nến ở đầu giường có hơi tối mờ. Hắn cảm thấy thân thể mình giống như vừa trải qua một giấc mộng xuân vô biên vô hạn có liên quan tới Ánh Lục, mệt mỏi không nói nên lời. Hắn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang che mặt, giống như đang khóc, hoặc là bởi vì có gì không muốn thấy nên che mặt.
“Ánh Lục?”
Vân Ánh Lục đột nhiên quay đầu lại, thấy Đỗ Tử Bân đã tỉnh, chiếc chăn trên người hắn rơi xuống, ngực trần lộ ra. Cô cụp mắt, cầm quần áo từ đằng sau lên, đặt ở bên giường. Sau đó xoay người sang chỗ khác.
“Mau mặc vào, đừng để cảm lạnh.” Cô gắng sức bình tĩnh nói.
Đỗ Tử Bân miễn cưỡng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện hắn căn bản là không mặc gì, trên giường vẫn còn vương dấu vết của hoan ái, trong đầu đột nhiên nổ oang một tiếng, đó không phải mộng xuân, đó là sự thật, hắn…hắn cùng…Ánh Lục sao?
Trong phòng đột nhiên im ắng không một tiếng động.
“Ánh Lục, lại đây!” Hắn lên tiếng gọi cô, lại phát hiện giọng hắn khàn khàn khác lạ. Vân Ánh Lục chậm rãi xoay người, co người lại đứng ở bên giường.
“Ta…làm đau nàng sao?” Hắn rất là không muốn, lên tiếng hỏi, hận bản thân sao lại nôn nóng như vậy, là Linh Vân Các tình sắc quá nồng, hay là hắn bị Ánh Lục đối tốt với Tần Luận chọc giận, bản thân bị kích động, nhưng bỏ qua liêm sỉ lễ nghĩa, liều lĩnh làm chuyện đó với Ánh Lục?
Vân Ánh Lục sửng sốt, quay mặt đi chỗ khác, che giấu bất lực trong mắt, cô do dự một lát, quay lại, cười nhợt nhạt, “Không… Không có, em…không sao.”
“Thật xin lỗi, ta quá nóng vội, hẳn là phải đợi tới đêm động phòng hoa chúc.” Trong lòng Đỗ Tử Bân rung động, ôn nhu kéo cô qua, ôm chặt cô trong lồng ngực, thân thể của cô dán sát ngực trần của hắn, cảm giác thấy nàng đang run rẩy, “Lại là ở một nơi như thế này, nhưng mà, ta không hối hận, bởi vì ta ôm trong lòng là tiểu Ánh Lục của ta, tiểu Ánh Lục ta yêu mười mấy năm, rốt cuộc cũng là của ta.”
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, cô cứng ngắc đón nhận, rồi lặng lẽ thở dài.
“Những người khác đâu?” Phòng không cách âm, Đỗ Tử Bân nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến âm thanh khiến người khác đỏ mặt, vội buông Vân Ánh Lục ra, lý trí bắt đầu hoạt động, đột nhiên nhớ tới Kì Sơ Thính, khuôn mặt tuấn tú thoáng cái nhăn lại.
“Giang thị vệ tiễn Tần công tử về phủ.”
“Kì đại nhân đâu?” Đỗ Tử Bân cau mày, hắn nhớ là dường như hắn và Kì Sơ Thính đang tranh chấp gì đó, sau đó sao lại đổi thành ở cùng Ánh Lục?
“Anh có lẽ là bị cảm nắng nhẹ, cô ấy đưa anh đến phòng này, lúc hai người nói chuyện, em tới, sau đó cô ấy ra ngoài…” Vân Ánh Lục thấp giọng nói.
Vậy có khả năng là hắn nhất thời tình cảm dâng trào, không khống chế được chính mình, đã làm chuyện đó với Ánh Lục, mày Đỗ Tử Bân giãn ra, “Ánh Lục, nàng có cảm thấy Kì đại nhân rất kỳ quái không?”
“Đỗ đại ca, có một số việc không thể dựa vào cảm giác, muốn bắt người phải đưa ra chứng cứ xác thực, mới có thể thuyết phục người khác. Anh mặc quần áo vào, chúng ta hồi phủ đi!”
“Ừ, chỗ như thế này không nên ở lâu.” Hắn cười khẽ, tiến đến sát bên tai cô, “Nàng giúp ta mặc quần áo, được không?”
Một khi nam nữ phát sinh quan hệ thân mật, sau đó hành vi và lời nói của nam giới lập tức khác trước rất lớn. Trong lòng Đỗ Tử Bân đã coi Vân Ánh Lục là vợ mình, nhất thời có một số chuyện nho nhỏ thú vị trong phòng riêng, hắn đương nhiên không muốn bỏ qua.
“Đỗ đại ca, động tác nhanh lên, em ở bên ngoài chờ anh.” Vân Ánh Lục đỏ mặt, bước nhanh, chạy ra ngoài, tới ngoài cửa, nước mắt đã rơi xuống.
Có thể cô thật sự yêu anh không đủ, bằng không bây giờ đối với chuyện anh chạm vào cô, sao cô lại không thể chịu được?
Đỗ Tử Bân luyến tiếc nhìn theo bóng dáng cô, nghe nói vào đêm đầu tiên, con gái sẽ vô cùng đau đớn, hắn hẳn là nên mặc quần áo cho cô, mà hắn lại ngủ tới tận giờ, thật sự là không nên.
Hắn xốc chăn lên, mặc từng thứ áo quần vào, trên giường vẫn còn dấu vết của hoan ái, khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, mặc xong, hắn lại nhíu mày, cầm ngọn đèn tới, cẩn thận chiếu tới từng góc giường.
Trên giường sao lại không thấy vết máu của Ánh Lục? Chẳng lẽ…
Không, không thể nào, Ánh Lục nhất định là vẫn còn trong trắng, hắn cực lực thuyết phục chính mình, lại tìm kỹ lại lần nữa, vẫn không có.
Niềm vui lúc trước trong chốc lát biến mất không còn bóng dáng.